Làm người tốt không phải dễ, Vân Lang làm người tốt cả đêm, vì thế mà khi mở mắt thì mặt trời đã lên tới ba cây sào. Tống Kiều vẫn ngủ say, thân thể tha thướt lộ cả ra ngoài, vẫn còn vài vết bầm, phóng túng như thế với nàng mà nói là lần đầu.
Vân Lang nỗ lực rời giường hai lần đều tuyên cáo thất bại, thế là y không muốn dậy nữa.
Mi mắt Tống Kiều rung rinh, rõ ràng nàng tỉnh lại rồi, nhưng đêm qua quá hoang đường, khiến nàng không dám đối diện với Vân Lang.
Thấy thê tử xấu hổ, Vân Lang cảm thấy có thành tựu lắm, đưa tay ôm lấy ngọc ấm hương mềm vào lòng, lúc này mới thấy ông trời đối xử với mình rất tốt, cho y hết những thứ tốt đẹp.
Tổng thể mà nói, thế giới này đối xử với y rất ôn nhu, y rất cảm kích. Đương nhiên, nếu Tô Trĩ không hùng hổ đẩy cửa bước vào thì càng hoàn mỹ.
Thấy Tống Kiều hét chói tai chui đầu vào chăn, Vân Lang đang trần như nhộng thở dài:” Mạnh chân mạnh tay thế làm gì?”
“ Nam nhân cút đi, ở đây không có chỗ của huynh.”
Tô Trĩ thô bạo đẩy Vân Lang, đi giày mà nhảy ngay lên giường, cướp chăn với sư tỷ.
“ Không sống nổi nữa rồi, muội mệt sống mệt chết kiếm tiền cho nhà, hai người lại phong lưu khoái hoạt tới giữa tiết xuân bận rộn khi mặt trời lên ba cây sào mà không thèm dậy.”
Hồng Tụ ở ngoài thò đầu vào nhìn một cái, thấy hầu gia không mặc gì vội rụt đầu lại, còn Tiểu Trùng thì há mồm nhìn say mê.
Vân Lang vội vàng mặc quần áo, bắt lấy Tô Trĩ vác lên vai rời phòng, để Tống Kiều còn thu dọn chiến trường.
Ra tới gian ngoài đặt Tô Trĩ xuống giường gấm, Vân Lang quét mắt nhìn Hồng Tụ và Tiểu Trùng đang vờ vịt quét giá sách, hai nha đầu rỗi việc lập tức khom người bỏ chạy.
Vân Lang ngồi xuống bên cạnh Tô Trĩ, thấy nha đầu mếu miệng sắp khóc tới nơi, vội ôm vào lòng dỗ dành:” Ngoan ngoan, sư huynh thương muội mà.”
Tô Trĩ vừa nghe vậy là òa khóc, nước mắt tuôn ra như suối, xem ra thực sự ủy khuất lắm rồi.
“ Lương Ông!” Vân Lang rống lên hết cỡ:
Lương Ông lập tức xuất hiện ở cửa, thấy gia chủ và nữ chủ thân thiết, không dám vào.
“ Lập tức phái người tới phủ Bình Dương hầu, Quan Quân hầu, Trường Bình hầu, nói Vân thị ta cần người bệnh tràng ung, ngay lập tức. Ngoài ra truyền cáo bốn phương, bất kỳ ai tìm được người bị tràng ung mang tới đây, Vân gia cảm kích.”
“ Vâng.” Lương Ông đáp một tiếng rồi cuống cuồng chạy đi, đến vấp ngã cũng bò ngay dậy chạy tiếp:
Thấy Tô Trĩ khóc nức nở, Vân Lang cũng luống cuống chân tay, bế trong lòng vừa dỗ dành vừa rung rung như lúc dỗ ngủ Vân Âm. Tống Kiều ăn mặc chỉnh tề đi ra, nhìn hai người họ một cái, cố tình đong đưa lướt qua trước mặt đi xuống lầu.
Thế là Tô Trĩ khóc càng lớn.
Tuyền Cơ Thành sống biệt lập, thế nên nhân khẩu không nhiều, Tô Trĩ là nữ nhi thành chủ, từ nhỏ muốn gì được nấy, khi học y cũng có dã tâm lớn hơn Tống Kiều.
Tuy tình cảm tỷ muội vẫn tốt, nhưng cạnh tranh không thiếu, Tống Kiều từ nhỏ ưu tú, Tô Trĩ được chiều chuộng quen rất không phục, bất kể chuyện gì cũng muốn giành phần hơn.
Tuyền Cơ Thành cắt đứt liên lạc, Tô Trĩ kỳ thực bị đả kích lớn nhất, nha đầu kiêu ngạo mất chỗ dựa, so y thuật không bằng Tống Kiều, so dung mạo thì Tống Kiều cũng hơn hẳn một bậc.
Đến khi theo Vân Lang lên chiến trường, được tất cả cung phụng như tổ tông, mới kiếm lại được tự tin. Khó khăn lắm mới học được kiến thức mới, đang tìm cơ hội thể hiện, không ngờ bị Tống Kiều cướp mất lần đầu, làm sao không thương cảm.
“ Đừng khóc, đừng khóc, sẽ có rất nhiều người bệnh tới y quán, sư tỷ muội trị được một người, Tô Trĩ có thể trị được cho một trăm người. Tràng ung bị sư tỷ muội lấy đi bệnh nhân đầu, vậy ta cùng muội nghiên cứu bệnh thương hàn, nếu trị được, cả hoàng đế cũng phải hành lễ với muội.”
Tô Trĩ nghe trượng phu nói thần kỳ như thế, dần nín khóc, mắt đỏ hoe muốn nói thì đã xì một cái thở ra bong bóng mũi rất to.
Vân Lang không dám cười, vội rút khăn tay cho nàng lau, Tô Trĩ vừa lau một cái liền nhăn mặt ném trả:” Huynh lau cái gì mà có mùi thế.”
Trời biết đêm qua mình lau cái gì, Vân Lang tùy ý bỏ khăn sang bên, dịu giọng nói:” Thương hàn là một trong số dịch bệnh, tràng ung không thể so với nói, tràng ung mỗi lần chết một người, thương hàn chết cả đống.”
Tô Trĩ nghẹn ngào:” Nhưng muội không biết trị thương hàn, trước kia ở Tuyền Cơ Thành, cha mẹ không cho muội đụng vào loại bệnh này, nói sẽ lây.”
“ Cha mẹ muội không ở bên cạnh, bây giờ có sư huynh toàn năng của muội.”
“ Huynh trị được thương hàn à?”
“ Không!” Vân Lang trả lời rất to và rõ:
Ánh mắt Tô Trĩ nhanh chóng ảm đạm, môi trề ra chuẩn bị khóc...
“ Đừng khóc, đừng khóc, ta không biết trị bệnh, nhưng có một sư huynh tên Trương Trọng Cảnh, người ta là đại gia trị thương hàn, có truyền lại vài phương thuốc chứng minh trị thương hàn hữu hiệu. Ta năm xưa chỉ nghĩ tới ăn, không thỉnh giáo sư huynh y lý, cần muội từ phương thuốc không toàn vẹn này suy ra y lý trong đó, sau đó viết thành sách, ký tên vào ...”
Tô Trĩ nghĩ tới viễn cảnh mình chữa được thương hàn, sau đó hoàng đế suất lĩnh bách quan quỳ xuống khấu đầu với mình, đắc ý lắm, song nàng vẫn lắc đầu:” Làm như vậy đoạt công của Trương Trọng Cảnh sư huynh, là không đúng.”
Vân Lang nghĩ Trương Trọng Cảnh sống ở cuối thời Hán chắc là không cách nào ý kiến được, nói:” Trương sư huynh là thánh nhân, chỉ cần phương thuốc của mình có thể truyền bá cứu người, sẽ không để ý chút hư danh đâu.”
“ Nhưng mà ...”
“ Không nhưng gì cả, Trương sư huynh đã qua đời rồi, không tìm muội gây phiền toái đâu. Nào, ngoan nghe lời, trước tiên để sư tỷ muội đắc ý vài ngày, đợi chúng ta trị được thương hàn, muội càng đắc ý hơn.”
“ Đừng nói cho sư tỷ nhé.” Tô Trĩ kéo tay Vân Lang nũng nịu cầu khẩn:
“ Nàng ấy bận sinh con, làm gì rảnh nghiên cứu y lý, yên tâm, sư tỷ muội sắp có thai rồi.”
“ Đúng, đúng, làm tỷ ấy có thai nhiều vào ...”
Tô Trĩ kéo Vân Lang đi như trộm trốn Tống Kiều lén lút vào thư phòng, bàn bạc cách chữa trị thương hàn.
“ Trương sư huynh cả đời nghiên cứu thương hàn, ta nghe nói huynh ấy nghĩ ra hơn trăm phương thuốc, nhưng ta nhớ rất ít, lại còn không đầy đủ ...”
Khi viết phương thuốc, Vân Lang cảm khái vô cùng, khi đó cô nhi viện vì nợ quá nhiều tiền nên bị bệnh viện cấm vận rồi, hơn nữa cũng chẳng thể cảm sốt là đưa đi bệnh viện, đành tìm thấy lang gần nhà, đến thuốc cũng không mua nổi, nhiều thứ tự đi hái bổ xung vào, bệnh lâu thành y, đều là cuộc sống ép buộc mà ra, chẳng phải hồi ức tốt.
Tô Trĩ có được phương thuốc thiên cổ quế chi thang tàn khuyết của Vân Lang, cầm lấy nhìn ngẩn ra:” Hôm qua muội bị phong hàn, dùng quế chi thang thêm vào vài vị thử xem.”
Nói xong là chạy luôn.
“ Có quên gì không?” Vân Lang gọi với theo:
“ Sư huynh tốt nhất.” Giọng Tô Trĩ từ xa truyền lại:
Thấy tiểu sư muội đã hoạt bát trở lại, Vân Lang rất vui vẻ, tắm rửa qua loa mới thấy đói meo, ra hoa sảnh thì Tống Kiều đã ăn xong, đang nhìn Vân Âm, Hoắc Quang ăn trưa.
“ Dàn xếp ổn rồi chứ?”Tống Kiều tựa cười tựa không hỏi:
Vân Lang cầm bánh bao lên ngoạm một cái:” Xong rồi, ta cho muội ấy một hướng nghiên cứu mới.”
“ Nha đầu đó quá hiếu thắng, Tuyền Cơ Thành ít người, nữ hài tử tuổi sấp xỉ nhau chỉ có thiếp và muội ấy, tuy bình thường rất thân thiết, nhưng muội ấy cái gì cũng tranh với thiếp, nha đầu ngốc, tranh tới làm cả thiếp thất, thật đúng là, lớn thế rồi mà không làm người ta yên tâm được.”
…..
Bác mình cũng biết canh quế chi thang, mình nghe nói nhiều rồi, chưa từng dùng, cứ uống tiffy cho nhanh gọn.