Gió xuân ôn nhu nhất từ phương nam thổi tới, nhuộm xanh mặt đất từ bắc tới nam. Chim én vẫy đuôi như cái kéo bay múa trên ruộng lúa mạch vừa nảy mầm.
Bọn chúng rất thích đậu lại ở Vân gia, chẳng phải chim én thích giàu chê nghèo, mà vì mái nhà nông gia quá thấp, không thích hợp làm tổ.
Vân Lang cực ghét căn nhà thấp lè tè của Đại Hán, cái chuyện đứng trên giường cụng đầu phải trần nhà không chỉ một lần.
Vì thế khi Trường Bình bất ngờ tới Vân gia chơi nhìn thấy cảnh chim én dập dìu tập nập bay ra bay vào dưới mái nhà Vân gia thì hâm mộ lắm, nàng chưa bao giờ thấy nhiều chim én xây tổ ở một nhà như thế.
“ Bọn chúng xâm chiếm nhà người khác một cách vô sỉ.” Vân Lang nghiến răng nghiến lợi nói:
Trường Bình nhướng mày mắng:” Nói linh tinh, chim én là điềm lành, chúng xây nhà ở đâu là may mắn cho nhà đó.”
Vân Lang chỉ mặt đất toàn vết phân chim:” Chúng sinh sống ở đây cũng được, nhưng không thể coi nhà người ta như nhà xí. Mẫu thân xem, thế này còn sống được nữa không?”
Trường Bình kéo lại áo xuân mới thay, trong núi hơi lạnh:” Bảo phó dịch quét dọn vài lần là được, nói nhảm thế làm gì? Có chuyện gì quan trọng hơn phúc khí, nuôi nhiều phó dịch như thế có phải để chúng chơi đâu.”
Lương Ông đứng hầu bên cạnh nghe thế vội vàng quỳ xuống khấu đầu tạ tội, sau đó vội vàng bê chậu nước một mình ra sức kỳ cọ phân chim màu trắng trên sàn.
Nhân thủ Vân gia lúc nào cũng thiếu, một người làm mấy việc, năm nay lại thêm bốn nghìn mẫu đất nhờ phong tước, trước kia có ba nghìn, cùng với ba nghìn mẫu của Vân Âm, thế là đất đai Vân gia vượt quá một vạn, hoàn toàn bao trọn quanh khu hoàng lăng.
Mao Hài dẫn trăm người đi khai hoang đã sống luôn ở ruộng, Lưu Bà cùng bốn trăm phó phụ nuôi tằm cũng coi phòng tằm là nhà, Bình Già quản lý bảy tám cái xưởng, sau khi xuân hết đóng tàu, làm công cụ, làm xe ngựa, lại kiêm tu sửa binh giáp cho Kỵ đô úy sắp xuất chinh, sáu bày ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Trường Bình nhìn đại viện Vân gia đìu hiu vắng vẻ thì nhíu mày:” Hai lão bà của ngươi đâu, mùa xuân không ở nhà bận rộn, chạy loạn cái gì?”
“ Mẫu thân cũng biết đấy, gần đây trong nhà được đưa tới hai mươi ba bệnh nhân tràng ung, hai người họ vì bệnh nhân sắp đánh nhau rồi, có ai chịu ở nhà.”
“ Xem ngươi vô dụng chưa, gia trạch không yên sao trị thiên hạ?”
Trưởng Bình xỉa ngón tay trắng muốt vào trán Vân Lang, làm y lảo đảo suýt ngã, Trưởng công chúa phát uy khiến cả đôi phu thê chim én cũng vội vàng bay mất.
Sau đó Vân Lang bị một hồi giáo dục dài dằng dặc, chỉ biết cúi đầu vâng dạ.
Đến khi không nghe thấy giọng Trường Bình nữa ngẩng đầu lên thấy nàng đang ngồi xem Vân Âm tập lăn lộn trên thảm, không biết nghĩ cái gì mà nhìn xuất thần. Vân Ân vụng về chống cái đầu to hơn cả người xuống đất nhào lộn rất chật vật.
“ Lúc lộn thì dùng sức ở hông, không phải ở chân, nào, đại mẫu đỡ hông rồi, lộn ra sau ... đừng sợ.” Trường Bình đỡ hông Vân Âm, cổ vũ:
Vân Âm ủi mông mấy cái mới lộn qua được, Vân Lang ở bên vỗ tay reo hò.
Hà Sầu Hữu thấy Trường Bình dạy dỗ Vân Âm rất chú tâm, trừng mắt với Hoắc Quang định lén lười biếng, Hoắc Quang lập tức ra sức nhào lộn, chỉ là không có ai đỡ, nếu không phải có thảm dày thì bêu đầu rồi.
“ Sắp tới lão phu phải đi Trường Sa quốc một chuyến.”
Vân Lang nghe Hà Sầu Hưu nói vậy thì nghĩ ngay tới chuyện chẳng lành:” Trường Sa vương sắp gặp họa rồi sao?”
“ Quản chuyện của mình đi, chớ nhiều lời. Lão phu đi nhiều thì ba tháng, ít thì tháng rưỡi. Chuyện tập võ của hai đứa bé đã phó thác cho Trưởng công chúa.”
Chẳng trách bỗng nhiên đang tiết xuân mà Trường Bình lại tới đây, Vân Lang cũng rất thất vọng.
Nói thật lòng là thế, trong nhà có Hà Sầu Hữu, không ai dám tới cửa gây chuyện, dù là tể tướng Công Tôn Hoằng gần đây rất có ý kiến với Vân Lang cũng không muốn chạm mặt ông ta.
Giờ ông ta nhận lệnh đi công cán rồi, Vân Lang dự liệu được vài tháng tiếp theo rất náo nhiệt.
Trường Bình bề ngoài dạy Vân Âm tập võ, thực ra nàng chìm đắm vào hồi ức xưa cũ, toàn lực chăm sóc Vân Âm mà chẳng để ý tới Hoắc Quang, nếu không có Vân Lang đỡ mấy lần, thằng bé này ngã nhiều tới ngốc rồi.
Thôi cho đứa bé này nghỉ nửa ngày, thả lỏng một chút.
Vân Âm thấy Hoắc Quang không phải tập võ nữa, lại còn được cha dẫn xuống bếp, đôi mắt to đã long lanh nước, đối diện với Trường Bình như tượng gỗ, nó không dám khóc.
Vân gia năm ngoái trồng bên suối nước nóng rất nhiều khoai sọ, tiếc là thứ củ sinh trưởng ở phương nam này tới Trường An không hợp thủy thổ. Mới đầu nhìn lá nó rất to còn nghĩ sản lượng cao lắm, kết quả đến khi thu hoạch được những củ còi cọc, không đáng trồng quy mô lớn.
Vân Lang năm nay đợi trời ấm lên trồng một ít đủ mấy chủ nhân ăn là được, thế nên thừa rất nhiều hạt giống, giờ lấy ra nướng.
Nói ra thì sở trường nhất của Hoắc Quang không phải học tập hay luyện võ mà lại chính là bào trù, Vân Lang không ngạc nhiên, vì chỉ cần là quỷ tham ăn thì tự động theo đuổi món ngon thôi.
Hoắc Quang gọt vỏ khoai sọ rất khéo, gọt sạch mà vỏ khoai mỏng dính còn không bị đứt, chẳng mấy chốc đã có cả đống được nó ngâm trong nước, sau đó nó đuổi cả trù nương đi, tự mình cho thêm củi vào lò nướng.
“ Lửa hơi lớn rồi.” Vân Lang vừa mới phết mật ong lên thịt ba chỉ xong, nhắc:
“ A Âm thích ăn bánh ngọt nướng hơi cháy.” Hoắc Quang đang thay răng, nên mồm răng cái có cái không, nó rất ít nói:
Học vấn rất quan trọng, Vân Lang cho rằng tâm tính một người càng quan trọng hơn, học vấn chỉ là bước đệm, còn tâm tính quyết định một người bay cao tới đâu.
Trên lịch sử Hoắc Quang là một câu đố, từng phế lập hoàng đế, cũng từng công thành thân thoái. Nên không ai nắm bắt được con người ông ta, nên lúc sinh thời phỉ báng vô số.
Vân Lang làm cơm rất nhanh, nhưng khoai sọ nướng thịt không phải món làm nhanh được.
Khi một thìa rượu gạo được Vân Lang cho vào món ăn, trong bếp liền thơm ngào ngạt, dùng vải lau hết dầu thừa, thế là món thịt nướng khoai sọ vàng ruộm hoàn thành.
Vân Lang gắp một miếng thịt cho vào mồm Hoắc Quang, Hoắc Quang hít hà nuốt xuống, liếm mép thòm thèm.
Chuông báo giờ cơm đã gõ, Vân Âm được Hồng Tụ, Tiểu Trùng tắm cho sạch sẽ, tóc vẫn ướt, Vân Âm đã thể hiện uy phong Vân thị Đại nữ, một mình ngồi trước cái bàn thấp, chân dẫm lên quả dưa hồng để lại từ năm ngoái, tay cầm quả lê gặm, thấy cha và Hoắc Quang về liền hừ một tiếng quay mặt đi, không thèm nhìn hai người phản bội mình.
Đến khi Hoắc Quang lấy ra cái bánh ngọt nước cháy cạnh nó mới chịu quay lại, cho ít thể diện, nhưng bát thịt bị nó kéo tới trước mặt không cho ai ăn.
Tiếp Trường Bình là Hà Sầu Hữu, không biết nói gì mà bảo mang thức ăn vào tĩnh thất, còn lấy rất nhiều rượu, hết sức đáng ngờ.
Một bán thịt nướng khoai sọ, bốn món rau đẹp mắt, một bát cơm gạo trắng, đoán chừng đủ hai người có chuyện có bữa trưa không tệ.
Món thịt nướng khoai sọ tinh hoa không ở thịt, càng không ở khoai, mà là ở thứ nước thịt sền sệt màu nâu sậm, trộn vào cơm trắng, dù là Vân Âm vừa ăn miếng bánh ngọt lớn cũng không kìm lòng được.
“ Tối lại ăn nữa.” Vân Âm như con lợn nhỏ vừa và cơm vừa đề xuất yêu cầu mới với cha:
“ Không vấn đề, hôm nay cha không làm gì cả, có thể chơi với con cả ngày, muốn gì cũng được.”
“ Con muốn cưỡi ngựa.”
Vân Lang nuốt lời như chớp:” Không được, đợi Đại Vương về con có thể cưỡi nó, con thích cưỡi nó nhất là gì.”
“ Không cưỡi, giờ nó bẩn lắm, thối, còn có bọ nhảy.”
“ Nhị nương có con hươu ngoan lắm, cưỡi nó được không?”
Vân Lang xúc một miếng cơm lớn vào miệng, má phồng căng gật đầu.
Có lẽ ăn đủ no rồi, Vân Âm mới hào phóng gắp một miếng thịt cho Hoắc Quang, Hoắc Quang hừ một tiếng không thèm ăn đồ bố thí.
Vân Lang bợp cho một phát, nó mới chịu bỏ sĩ diện ăn thịt ba chỉ được Vân Âm gắp cho.