Ăn xong Trường Bình lại dẫn Vân Âm, Hoắc Quang rời Vân gia, trước khi đi còn để lại cho Vân Lang một nụ cười thần bí, khiến Vân Lang rợn sống lưng, cứ thấp thỏm nghĩ mãi không ra vấn đề ở đâu.
Chắc là chiêu dục cầm cố túng đây, nghĩa mẫu y chưa bao giờ chịu để người khác sống thư thái, nên kệ, mò về phòng ngủ một giấc say sưa.
Chập tối Lưu Nhị đón Tống Kiều, Tô Trĩ về nhà khẩn trương chạy qua cửa trước, thấy Vân Lang đang lấy dầu dưới cây du, đang định nói thì Tống Kiều đùng đùng nổi giận từ ngoài đi vào, lập tức im mồm.
Tô Trĩ chạy ngay ra sau lưng Vân Lang, không dám nhìn Tống Kiều.
“ Đừng cho rằng nấp sau lưng phu quân thì sẽ không sao, theo ta vào phòng.”
“ Không theo.” Tô Trĩ nắm lấy y phục Vân Lang, mặt rất bướng bỉnh, thà chết không đi:
“ Cho muội một tuần trà, nếu không vào, ta dùng gia pháp.” Xem ra Tống Kiều giận lắm, ngay cả ánh mắt yêu cầu giải thích của Vân Lang cũng vờ không nhìn thấy, dẫm mạnh chân lên lầu.
“ Gia pháp gì? Nhà ta đâu ra gia pháp?” Vân Lang nhìn Lương Ông, thân là gia chủ còn không biết nhà mình có gia pháp phải đi hỏi người ta có xấu hổ không cơ chứ:
Lương Ông nhỏ giọng giải thích:” Hầu gia đi biên quan, phu nhân đã định ra.”
Vân Lang quay đầu nhìn Tô Trĩ đang mím chặt môi, cười khổ:” Lại làm sao rồi, khiến sư tỷ muội giận như thế, không phải là chuyện nhỏ.”
“ Vốn không sao cả, tại tỷ ấy lắm mồm.”
“ Rốt cuộc là chuyện gì? Trưởng công chúa buổi trưa rời đi thái độ rất quỷ dị, nói mau.”
Tô Trĩ dậm chân:” Chẳng qua là dùng roi mây đánh thôi, muội đi, sợ gì chứ.”
Nỏi xong cắn răng lên chủ lâu.
Không bao lâu sau nghe thấy tiếng la chói tai của Tô Trĩ từ trên lầu truyền ra.
Vân Lang thở dài gọi Lưu Nhị tới:” Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Nhị cúi đầu không dám nhìn Vân Lang:” Phu nhân nói, Nhị phu nhân cắt ruột của người vốn không cần cắt.”
Vân Lang suýt ngọng luôn, mãi một lúc mới nói lên lời:” Ý ngươi là Tô Trĩ cắt manh trạng (ruột thừa) của người bị tràng ung vốn không cần cắt cũng trị được?”
“ Lão nô cũng không hiểu lắm, hôm nay có một bệnh nhân là nữ tỳ của Trưởng công chúa, bị tràng ung, tới tìm Nhị phu nhân khám bệnh, sau đó Nhị phu nhân cắt ruột của người ta, người ta không chịu khóc lóc ầm ĩ, phu nhân biết chuyện rất giận dữ, lão nô chỉ biết thế.”
Vậy là không thể sai được rồi, Vân Lang nghe Tô Trĩ kêu thảm thiết cho Lưu Nhị lui, đành cắn răng lên lầu.
Tô Trĩ nằm trên giường, bị vén váy lên, quần trong bị tụt xuống, cặp mông trắng tròn giờ đầy vết lằn đỏ, tuy dài cổ kêu la, nhưng không hề có ý nhận sai, còn Tống Kiều càng tức giận, dùng roi mây quất liên tục.
Vân Lang đi nhanh tới giữ tay Tống Kiều:” Nghỉ chút đi, đừng giận hại người.”
Tống Kiều giận lây sang cả Vân Lang:” Đều tại chàng chiều quen thành như thế, giờ không biết sợ nữa rồi, rõ ràng biết không cần cắt, uống thuốc là khỏe, lại cắt ruột của người ta, đó là hành vi của y giả sao? Hôm nay không giáo huấn, trời mới biết sau này muội ấy dám làm gì.”
Chưa đợi Vân Lang nói, Tô Trĩ đã hét lên:” Manh tràng không tác dụng gì, lần này bị đau uống thuốc, nhưng nếu không cắt, lần sau nếu bị hóa mủ, vỡ ra trong bụng thì không ai cứu được. Còn không bằng cắt ngay từ đầu, con xuẩn tỳ vô tri còn oán hận muội, đồ ngu xuẩn.”
“ Thân thể là của người ta, người ta có quyền, muội chưa được người ta đồng ý đã cắt đi còn nói lý à? Muội nói manh tràng vô dụng, lấy chứng cứ ra, bây giờ cách làm của muội khác gì đồ tể.” Tống Kiều mặt đỏ bừng bừng:” Tuyền Cơ Thành dạy muội vậy sao?”
Tô Trí đấm giường:” Muội ghét Tuyền Cơ Thành, tỷ thích thì cứ đánh đi, lần sau đừng có nhắc tới ba chữ đó.”
Vân Lang biết Tô Trĩ nói thế là hỏng rồi, quả nhiên Tống Kiều mím môi quất liền hồi, đến khi mông Tô Trĩ be bét máu mới dừng tay, ném roi mây đi, ôm mặt khóc bỏ chạy.
Hết nhìn lão bà đang chạy sầm sầm lên lầu trên, lại nhìn tiểu thiếp mông nát bét, Vân Lang tát bản thân hai cái, quyết định lo cho tiểu thiếp trước, Tống Kiều lần này thực sự là đánh hết sức rồi.
“ Sao không đánh nữa đi, đang thoải mái lắm.” Tô Trĩ đau ứa nước mắt, vẫn quật cường ngửa cổ hét vọng lên lầu cho Tống Kiều nghe:
Vân Lang vừa xử lý viết thương vừa thở dài:” Muốn khóc thì khóc đi, mông nát thế này rồi, mạnh miệng làm cái gì? Lát ta xoa thuốc cố nhịn, đang yên lành muốn chuốc khổ vào thân, sư tỷ muội coi Tuyền Cơ Thành như mạng, muội thừa biết còn cố chọc giận.”
Tô Trĩ mặt nhăn nhúm vì đau, vẫn cắn răng:” Tỷ ấy cố chấp.”
Vân Lang dùng châm bạc trích máu cả ở chỗ vết roi không chảy máu, như thế vết thương mới chóng lành, rửa sạch vết máu rắc thuốc lên, phân tích cho Tô Trĩ nghe:” Muội tiếp nhận kiến thức của Khoa kỹ Tây Bắc, bất giác cũng tiếp nhận cả tư tưởng mới, nên thành xung đột với Tuyền Cơ Thành. Trong học thuyết Khoa kỹ Tây Bắc thì phát hiện bệnh trực tiếp loại bỏ, sau đó mới điều dưỡng thân thể. Còn y lý của Tuyền Cơ Thành coi thân thể là chính thể, trị liệu tương đối bảo thủ.”
“ Thân thể do cha mẹ ban cho, không dám tùy tiện tổn hại, y thuật sinh ra từ con người, vì thế tư tưởng hiếu nghĩa dung nhập vào y lý của Tuyền Cơ thành cũng là bình thường. Khoa kỹ Tây Bắc ta thì chú trọng lý trí, nhìn thẳng vào bản chất sự vật, thành ra hai luồng tư tưởng hoàn toàn khác nhau. Cách làm của muội, nếu ở Khoa kỹ Tây Bắc ta thì không hề sai.”
Tô Trĩ rất ấm ức, nàng thấy mình không làm gì sai cả, vậy mà bị sư tỷ trách móc, lại còn bị đánh, nên nàng quật cường chịu đựng, đến khi nghe Vân Lang phân tích mới hiểu được nguyên cớ, vươn tay ra lấy cái gương đồng soi mông, vừa nhìn một cái òa khóc:” Chỉ vì đạo lý không thông mà tỷ ấy muội đánh muội thành ra thế này, hu hu hu ...”
“ Một nửa là lỗi của muội, cố tình khiêu khích sư tỷ.” Vân Lang cho một miếng mật ong vào trong cái miệng há to của nàng:” Giờ mông muội còn tê, một canh giờ nữa tri giác khôi phục thì ngày tháng đau khổ mới tới, cố nhịn đi.”
Tô Trĩ tóm lấy ống tay áo Vân Lang khẩn thiết nói:” Sư huynh, mau làm tỷ ấy có thai đi, vì tỷ ấy không có thai được nên mới hung tàn như thế đấy.”
Vân Lang vuốt má Tô Trí, nghiêm túc nói:” Đừng hận sư tỷ muội, được không? Nếu không tính ta, muội chỉ còn sư tỷ và Dược bà bà thôi đấy.”
Tô Trĩ không nói gì cả, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy trên gò má.
Vân Lang dùng tay chái mái tóc dài bết mồ hôi của nàng:” Đạo lý đúng, không phải lúc nào cũng là đúng, trước kia ta nghe người ta thề thốt cái gì mà, sống cùng giường, chết cùng mộ, sống chết không chia lìa, ta coi đó là lời ngớ ngẩn. Khoa kỹ Tây Bắc ta cho rằng chết là hết tất cả, không còn gì nữa, tới giờ ta vẫn nghĩ thế.”
“ Thế nhưng nếu phu thê ba người chúng ta có kết cục như vậy thì quá mỹ hảo, dù tới đâu cũng không cô đơn, dù cãi nhau cũng tốt hơn cô độc một mình, muội có thấy thế không?”
Tô Trĩ gật gật đầu, tay quệt nước mắt:” Huynh lên với tỷ ấy đi, đừng để tỷ ấy chết, khiến tỷ ấy sinh thật nhiều con vào.”
.....
A Lang của chúng ta sống ko dễ dàng.