Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 610 - Q4 - Chương 064: Hầu Gia Và Tư Lại.

Q4 - Chương 064: Hầu gia và tư lại. Q4 - Chương 064: Hầu gia và tư lại.

Vân Lang mỉm cười lau khô nước mắt cho Tô Trĩ rồi gọi Hồng Tụ lên thay mình sau đó tới tầng ba, không thấy Tống Kiều, lên tháp lâu mới nhìn thấy nàng ngồi thu lu trong góc, khóc tới sắp xỉu rồi.

Vân Lang ngồi xuống bên cạnh ôm vai nàng không nói gì cả, Tống Kiều khóc lạc giọng, gian nan hỏi:” Muội ấy bị thương có nặng không, lúc ấy thiếp mất lý trí, không nên đánh nặng như thế. Lúc này chườm băng mới được.”

“ Có Hồng Tụ đang làm rồi, một lúc nữa vết thương khôi phục cảm giác, nha đầu đó sẽ biết sự lợi hại của nàng.”

“ Phu quân, thiếp không phải nữ nhân ác độc, cũng không cố ý đánh muội ấy thảm như thế đâu.” Tống Kiều nắm tay Vân Lang thê thiết nói:” Nhưng y giả sao có thể thiếu sự thiện lương, dù sư muội có làm đúng, song người bệnh không chấp nhận thì vẫn là sai. Trên đời này bệnh tật chúng ta không chữa được nhiều vô số, dù không thể chữa, cũng phải nghe ý kiến người bệnh.”

“ Cứu hay không cứu, sống hay chết là do người bệnh quyết định, chúng ta không được quyết định sinh mạng của người khác, cho dù xuất phát điểm là tốt cũng không thể. Đó là quy củ tất cả y giả thiên hạ phải tuân theo, nếu phá vỡ nó, y giả thành người có thể quyết định sinh tử của người khác thì không được, người ta sẽ sợ y giả, thế thì sao chữa bệnh được?”

“ Người đời ngu muội, họ không biết được đúng hay sai, chúng ta là y giả, ở chuyện bệnh tật, chúng ta có tiếng nói hơn mới đúng.” Vân Lang vỗ vỗ lưng cho Tống Kiều, đợi khi nàng không quá khích nữa mới lại đem những điều vừa phân tích cho Tô Trĩ, nói lại một lần nữa với A Kiều.

Đạo lý thì xuôi rồi, muốn hai tỷ muội làm lành như cũ thì phải ở bản thân bọn họ.

Đất đai được gieo giống xong, mạch đã trồi lên khỏi mặt đất, khoái hoạt sinh trưởng dưới chân bọn họ.

Công trình thủy lợi cho sáu vạn mẫu ruộng không lớn, dẫn nước vào kênh vốn có là được, nơi này là lại vùng màu mỡ, năm xưa bị Lưu Triệt liệt vào viên lâm hoàng gia mới thành hoang vu, giờ khai khẩn chăm sóc lại khôi phục dáng vẻ xưa.

“ Lão bà nhà người ta vì ghen tuông tranh giành mà đánh nhau, lão bà của ta cãi nhau vì một mẩu ruột thừa.” Khi Vân Lang gặp lại Tào Tương ở cái đài cao trong ruộng, than vãn với huynh đệ:

“ Ruột thừa là cái gì?”

“ Là một đoạn ruột khởi đầu cho đại tràng, là đoạn ruột thông lộ nhiều nhất, nó chỉ là một cái mẩu rất nhỏ ở phần manh tràng, chúng ta gọi cả đoạn đó là manh tràng, thực tế thì chỉ phần rất nhỏ đó là ruột thừa thôi.”

“ Ta chẳng hiểu gì hết.”

Vân Lang cũng biết Tào Tương không hiểu, y chỉ than vãn vậy thôi.

“ Ý ngươi nói chuyện ruột của một tỳ nữ chỗ mẫu thân chứ gì?”

“ Ừ, Tô Trĩ cắt đi một đoạn ruột vô dụng, sau đó bị Tống Kiều đánh cho không xuống giường được luôn.”

“ Tỳ nữ đó có oán trách không?”

“ Chắc là không.”

“ Tốt, không oán trách thì thôi, dám oán trách đem chôn là xong.”

“ Cút đi, ta không phải cầm thú.”

“ Nhưng ta là cầm thú.”

Vân Lang đau đầu, tìm không đúng người chia sẻ rồi:” Ngươi đừng làm gì hết, Tống Kiều mà biết, đoán chừng ta cũng bị đánh không xuống giường được. Nàng rất nghiêm túc, coi nhân mệnh lớn hơn trời.”

Tào Tương cười lạnh:” Thế mới bảo nữ nhân không nên đọc sách, đọc sách nhiều sẽ bị ngốc, không hiểu lý lẽ nữa. Ngươi xem, Trác Cơ tài danh vang lừng cả Trường An, kết quả, vì nàng mà ngươi mang tiếng háo sắc. Khiến cho ngươi tốt bụng thu nhận bao nhiêu phụ nhân, bị người ta đồn đại không nghe vào tai nổi. Có biết không, đám khốn trong thanh lâu nói ngươi có bí phương, một đêm ngự bách nữ, ai cũng hâm mộ lắm.”

“ Sao ngươi không xé nát mồm chúng ra?” Vân Lang vốn cũng biết chuyện này lâu, nhưng giờ tâm trạng không tốt, nghe đặc biệt khó chịu:

“ Không, xé làm gì, ta nghe cũng thú vị lắm mà.” Tào Tương trả lời rất vô lương tâm:

Vân Lang hít sâu một hơi, cố kiềm chế không đấm vào mặt Tào Tương một phát:” Thôi, không nói chuyện này nữa, trong quân doanh có chuyện gì thế? Gia tướng nhà ta tới đó những bảy ngày rồi, sao tới giờ chưa lên đường?”

“ Không rõ, hai trăm gia tướng của ta và hai mươi gia tướng của ngươi đều tới đó rồi, Khứ Bệnh đã hạ lệnh phong bế quân doanh, không có truyền tin, ta cảm giác ai đó gặp họa rồi.”

“ Thế thì lạ thật, tới giờ Khứ Bệnh vẫn chưa đi, ta lo sẽ làm lỡ quân cơ.” Vân Lang ngồi nhổm dậy, cảm thấy chuyện không bình thường:” Ngoài ra Hà Sầu Hữu tới Trường Sa, ngươi biết ông ta đi giết ai không?”

“ Không rõ, chuyện của lão già đó thì ít nghe ngóng là hơn, hai huynh đệ ta giờ tới mức ra ruộng làm người cỏ rồi, đừng quản chuyện không liên quan nữa.”

Đang nói chuyện thì Đông Phương Sóc từ dưới leo lên, chẳng quản là rượu của ai, cầm bát uống hết luôn, lấy tay chùi mép:” Tỷ lệ nảy mầm của mạch tốt lắm, phải tới chín thành, đỗ cũng này mầm rồi, nếu cả hai phương diện đều sản lượng không tệ, năm sau sẽ trồng gối vụ như Vân hầu nói.”

“ Trồng đi, nhà ta thử nghiệm nhiều năm rồi, trồng đỗ làm màu đất, gối vụ sẽ giúp sản lượng cao hơn, đã tới lúc thử quy mô lớn.” Vân Lang lười nhác đáp:

Đông Phương Sóc tranh thủ rượu miễn phí uống thêm ba bát, uống tới ợ ra hơi rượu:” Vậy dùng hai thứ ruộng chất lượng ngang nhau, sau đó ghi chép lại, báo lên Nhi Khoan, đợi ông ấy dùng ấn rồi sẽ thực thi.”

Tào Tương nhíu mày:” Đây là việc của tên tư lại ngươi, cần phải làm thì cứ đi làm đi, tới hỏi bọn ta thì cần ngươi làm gì?”

“ Mỗ tuy là tư lại, nhưng là tư lại duy nhất của hai vị đấy.” Đông Phương Sóc ưỡn ngực nói:

Tào Tương và Vân Lang nhìn nhau cười khổ, hắn nói có lý quá rồi, tư lại ít, hầu gia nhiều, thứ nào có giá hơn?

Vân Lang cũng cầm bát lên uống liền ba chén không nói không rằng.

Hiện giờ là khoảng thời gian gian nan nhất với cả ba, Vân Lang và Tào Tương gần như bị gạt sang lề đường, Đông Phương Sóc rời sự bảo hộ Vân thị là bị đánh chết.

Công việc này khiến cả ba người tự phụ tài trí chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả, ngày ngày uống rượu giải sầu.

Lời đồn đại ở Trường An bao giờ cũng khó nghe, hai vị hầu gia đi làm ruộng qua miệng bách tính thành hoàng đế bị bọn họ làm phiền không chịu nổi, lại lo họ rảnh rỗi biến thành hoàn khố, tùy tiện ném cho ít ruộng trồng chơi. Giống như người lớn thuận tay ném cho món đồ chơi cho đứa trẻ, để nó làm gì thì làm, miễn không làm phiền mình là được.

Ba người uống rất nhiều rượu, vò rượu trống ngày càng nhiều mà không say, Tào Tương ném mạnh vò khỏi đài cao, rống lên:” Thật buồn chán, ở Thủ Hàng thành ta rất bận, mỗi ngày có vô số văn thư phải phê duyệt, bao nhiêu chuyện phải quản. Dù là lúc tuần thành buồn chán nhất cũng phải cẩn thận Hung Nô tập kích hay trong thành bạo loạn, giờ lão tử ngủ say chết ở đây cũng chẳng lo lắng gì.”

Đông Phương Sóc chìm nổi nhiều, điềm tĩnh nhai đỗ:” Vậy ra Vị Thủy câu cá, năm xưa Khương Tử Nha câu cá ở Vị Thủy, câu được Văn Vương đấy.”

Tào Tương bực bội:” Ta muốn câu cá lớn thì vào Kiến Chương cung là có cả Long Vương rồi, cần câu à?”

Vân Lang kiến nghị:” Hay ngươi theo Khứ Bệnh tác chiến, việc ở đây mình ta lo được.”

“ Đi theo tên đó không sống được tới năm sau.” Tào Tương chưa chán đời tới mức đó:

Thế là cả ba lại nâng bát lên nhắm rượu cùng với tiếng thở dài.

Bình Luận (0)
Comment