Một đội giáp binh từ cổ đạo cách đó không xa đi qua, khải giáp va chạm xoang xoảng, thương như rừng, áo choàng đỏ rực, kỵ sĩ cưỡi ngựa càng uy phong, khung cảnh mang đầy vẻ đẹp cổ điển.
Tào Tương đứng lên bắc tay lên trán nhìn hồi lâu, nói:” Hộ quân của Tả Đại doanh, ba tên Chu Hồng, Tiết Lượng, Đỗ Dự thấy Kỵ đô úy của chúng ta lập đại công cũng nhờ trưởng bối hỗ trợ lập Hổ bí quân, huấn luyện cật lực lắm, sắp thành quân rồi.”
Vân Lang quan sát đối quân chỉ có hai nghìn người mà khí thế không tệ đó:” Sao chỉ toàn là bộ quân thế?”
“ Chúng không chơi nổi kỵ binh chứ sao, ngươi nghĩ ngồi lên ngựa thành kỵ binh chắc? Chu Hồng không tệ, còn Đỗ Dự và Tiết Lượng chỉ là thứ phế vật, ngông nghênh ở Trường An còn được, muốn học chúng ta ra biên quan tác chiến thì chưa có gan. Một đám nhát như thỏ mà cũng học bọn gia gia lập quân.”
Khi hai người đang nói chuyện thì mấy kỵ sĩ rời đội ngũ đi về phía họ.
Tới gần mới phát hiện là Chu Hồng và Tiết Lượng, Đỗ Dự vì lần trước lâm trận bỏ chạy, tuy cống hiến rất nhiều tiền tài để họ lập quân, nhưng địa vị cực thấp, hai người kia đều coi thường.
“ Tới muộn, hết rượu rồi.” Tào Tương cầm vò rượu trống lên lắc:
Chu Hồng ghìm cương ngựa trêu chọc:” Các ngươi ngồi đó làm gì chứ, có ai trộm mạch đâu.”
Vân Lang cười:” Công việc của huynh đệ là làm ruộng, không ra ruộng sẽ bị đàn hặc.”
Tiết Lượng háy mắt:” Chỗ này có gì hay đâu, từ đây đi về phía tây năm dặm là hành cung của Trường Sa vương, nơi đó có nữ yêu tinh tới từ Vân Mộng trạch, tịch mịch lắm, hai vị ca ca nếu như tới đó, quản sự không dám cản đâu ...”
“ Hả, các ngươi tới rồi à? Nói vậy Trương Sa vương xong đời rồi.”
“ Xong rồi, Trường Sa vương Lưu Phát chê lãnh địa của mình nhỏ quá, khi diễn võ cho bệ hạ chỉ đứng yên phe phẩy ống tay áo, bệ hạ hỏi tới liền nói lãnh địa nhỏ quá, không xoay người được. Sau đó bệ hạ cho rằng lãnh địa của Trường Sa vương quá lớn, hắn không xoay người được do quá béo mà thôi.”
Chu Hồng nhảy từ chiến mã xuống, tháo túi rượu ném lên đài cao:” Đừng nghe hắn nói, chuyện không có gì to tát đâu, chắc chỉ trách mắng, tước vài cái huyện thôi. Hai vị ca ca nếu muốn thử tư vị yêu tinh Vân Mộng Trạch thì tranh thủ thời cơ đi, không hậu họa gì đâu.”
“ Trường Sa vương không sao, Hoài Nam vương e là hắc hắc, Ích Dương hầu Thẩm Khanh đi Hoài Nam rồi, năm xưa Hoài Nam Vương giết Ích Dương hầu đời đầu, hai nhà đó là kẻ thù truyền kiếp …”
Vân Lang nghe một đống vương với hầu mà bùng nhùng cả đầu, từng người thì y tìm hiểu rồi, nhưng gom cả đám lại thì quá loạn, mấy chuyện thối nát này chả rảnh … à có rảnh cũng chả quan tâm.
Tào Tương, Chu Hồng, Tiết Lượng kết bạn tới hành cung Trường Sa vương, ngay cả tên què Trương Liên cũng muốn đi xem yêu tinh của Vân Mộng Trạch.
Vân Lang không đi, ở nhà còn có một tiểu thiếp mông nát bét cần chăm sóc, không rảnh làm việc khác.
Tô Trĩ ăn đòn mà như vớ được món hời lớn, xoa thuốc đòi trượng phu làm, mặc áo đòi trượng phu mặc, dù là tối ngủ cũng bắt Vân Lang nằm sấp như mình, nếu nằm ngửa là biểu hiện không yêu thương nàng nữa.
Thế nên mấy ngày qua Vân Lang cũng kiềm nén lắm.
Mùa xuân trời trong gió mát, Vân Âm và Hoắc Quang lại tới nhà Trưởng công chúa, Tống Kiều ngày đêm chữa trị mười chín người bị tràng ung còn lại, sáng đi tối về, còn Vân Lang đặt Tô Trĩ lên giường gấm, ra ban công hưởng thụ tiết trời mỹ hảo.
“ Sư huynh .. ngứa ...”
Tô Trĩ rên một tiếng như mèo kêu, Vân Lang bỏ cuốn sách đang chép xuống, cẩn thận vén chăn lên, tránh chỗ đóng vảy, giúp nàng gãi mông. Nhờ có thuốc tốt, lại được chăm sóc hết sức tận tình, vết thương của Tô Trĩ lành rất nhanh, hiện đang đóng vảy lên da non, không ngứa mới là lạ, Vân Lang từng trải qua chuyện này, rất biết cảm thụ của Tô Trĩ.
Gãi ngứa xong thì thấy bát quả khô của Tô Trĩ đã hết, đập liền bảy tám quả gạch đào cho săn vào bát để Tô Trĩ đỡ ngứa mồm.
Cuốn sách đầu tiên Vân Lang sao chép là ( Hoài Nam Hồng Liệt) của Hoài Nam vương Lưu An mà đời sau gọi là ( Hoài Nam Tử), y vốn muốn chép thành bản viết ngang cơ, nhưng đám thư sinh thời này lại quen đọc thẻ trúc viết dọc rồi.
Cho mấy người đọc thử bản viết ngang, bọn họ đều lắc đầu, nâng tầm quan điểm nói làm như thế là phủ định văn chương tiên hiền, đọc sách dọc giống như đang gật đầu thừa nhận, còn đọc ngang giống lắc đầu.
Tư Mã Thiên còn khịt mũi khinh bỉ, coi đó là biểu hiện cụ thể của trí lực thấp kém. Vì thế Vân Lang cũng phải cúi đầu trước số đông, chép sách theo chiều dọc, một tay viết, tay kia nâng ống tay áo tránh chạm vào chỗ mực chưa khô, phiền toái.
“ Sư huynh, Tào Tương không chôn sống nữ tỳ kia chứ?” Tô Trĩ chợt hỏi:
“ Không, sao thế, muội muốn người ta chết à?”
“ Không phải, muộn muốn nữ tỳ đó sống, sống thật khỏe, sống lâu trăm tuổi, như thế mới chứng minh được cách làm của muội là đúng.”
Vân Lang cười sáng lạn:” Ta biết tiểu sư muội của ta là nữ tử tốt lương thiện mà.”
Tô Trĩ bĩu môi:” So với quan tâm tới nữ tỳ nhà người ta, muội càng quan tâm bồ đào, hạch đào, cây vô hoa nhà ta có kết quả không? Hạch đào rất ngon, nếu nhiều hơn thì tốt quá, sư huynh, trộm phần của sư tỷ cho muội, muội vẫn muốn ăn. Hoàng đế thật là, thưởng ít như thế, sao đủ ăn.”
Vân Lang giải thích:” Hầu tước hai trăm quả, có hạn đấy, trước kia cũng có Hồ thương vận chuyển tới Trường An, nhưng số lượng quá ít, giá đắt như vàng, nhà ta có hai trăm quả hạch đào mà ăn là quý rồi. Muội muốn ăn thì ta sang Trường Môn cung xin. Của sư tỷ muội thì để giành cho nàng ấy, trong nhà phải quan tâm yêu thương nhau.”
“ Vậy không ăn nữa, vì miếng ăn mà sư huynh phải đi khom lưng với người khác thì không đáng. Sư huynh, muội khát.”
Nhìn Tô Trĩ ngậm vòi ấm trà uống nước rất đáng yêu, Vân Lang không nhịn được cười, Tô Trĩ còn chưa tròn mười tám, ở thời đại của y, vẫn là cô bé đang đi học, ở đây đã phải đối diện với chiến tranh, bệnh tật, xung đột tư tưởng ... À còn có gia pháp nữa, thật không dễ đàng.
“ Muội ngủ đi, ta đi Trường Môn cung một chuyến, chuyện Hoài Nam vương có thể dính líu rất sâu, nhà ta có bộ hạ cũ của Hoài Nam vương, ta đi hỏi xem có liên lụy gì không, nếu có đánh tiếng sớm còn bài trừ được.” Vân Lang đắp chăm cho Tô Trĩ, gọi Hồng Tụ rồi chuẩn bị xuống lầu:
“ Sư huynh.” Tô Trĩ nhổm dậy gọi:
“ Sao thế?”
“ Nếu nhất định sang đó ... Vậy nhớ xin ít hạch đào nhé ...” Tô Trĩ nói xong xấu hổ chùm chăn che mặt:
Vân Lang mỉm cười xoa đầu nàng rồi xuống lầu.
Ao sen nhà A Kiều đã có lá nổi lên rồi, tuy mới chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng sức sống thịnh vượng, chẳng bao lâu nữa sẽ là cảnh hoa sen đầy ao.
Vân Lang đứng bên ao sen ngắm cảnh, một lúc sau Đại Trường Thu từ chủ lâu đi xuống gọi:” Quý nhân triệu kiến.”
“ Kỳ thực không cần quấy rầy nương nương, chuyện này hỏi ông cũng được, năm xưa ta có thu nhận ít thương binh của Hoài Nam quốc, nay số thương binh đó đều nhập hộ tịch Vân thị, lệu có vấn đề gì không?”
“ Hoài Nam vương Lưu An, vương hậu Đồ, vương thái tử Thiên, đều do bệ hạ xử trí, ai nói đỡ đều không có kết cục tốt. Hoài Nam bát tuấn thì xem Đình úy phủ phán quyết, ta khuyên hầu gia đừng hỏi tới.” Đại Trường Thu giải thích cặn kẽ:” Vương thái tử Thiên vốn cưới cháu gái hoàng thái hậu, nhưng dùng đủ loại lý do không chịu động phòng, ép nhà mẹ đẻ phải đón khuê nữ về, hoàng thái hậu coi đó là đại sỉ nhục, không tha cho Hoài Nam vương đâu. Hơn nữa hoàng thái hậu vốn không ưa hầu gia ngài, nếu ngài mà dính vào chỉ có chết thôi.”
Vân Lang xua tay:” Ông lo xa rồi, ta tới đây chỉ vì mấy thương binh, không định dính dáng tới ai hết. Nếu có cũng chẳng vòng vo với ông làm gì.”
Đại Trường Thu yên tâm:” Nếu chỉ là mấy thương binh ở đất Ngọa Hổ thì không ai hỏi tới đâu, không sao cả. Được rồi, không có chuyện gì thì vào thăm quý nhân đi, quý nhân đang buồn chán đấy, nếu biết hầu gia tới mà không vào, hậu quả tự biết.”
Vân Lang kéo tay áo Đại Trương Thu, nói nhỏ:” Tô Trĩ thích ăn hạch đào ...”
“ Thật vô dụng, bà nương thèm ăn, đường đường hầu gia phải đi xin? Xem ra chính thê ngài đánh một trận chưa đủ trừ bỏ tính ỷ chiều sinh kiêu của tiểu thiếp ngài.”
“ Nàng ấy còn nhỏ mà.”