Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 612 - Q4 - Chương 066: Lá Thư Lúc Nửa Đêm.

Q4 - Chương 066: Lá thư lúc nửa đêm. Q4 - Chương 066: Lá thư lúc nửa đêm.

Kệ ánh mắt khinh bỉ của Đại Trường Thu, Vân Lang vào thư phòng của A Kiều.

Thật thất vọng, hôm nay A Kiều ăn mặc rất chỉnh tề, lại còn khác hẳn với vẻ uể oải thường ngày, đang ngồi ngay ngắn trước bàn, cầm bút chép sách, thấy Vân Lang thì vẫy tay gọi:” Lại đây xem chữ của ta ra sao?”

Vân Lang tới gần xoay đầu đọc:” Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh ... Không phải nương nương không thích đạo Hoàng Lão à, sao còn chép Đạo đức kinh?”

“ Ai bảo ta không thích, là hoàng đế bệ hạ không thích. Năm xưa Đậu thái hậu thích, vì lấy lòng người nên bệ hạ học không ít, nhưng học thuật đạm bạc vô vi này không hợp tính bệ hạ, nên rất thống khổ. Bệ hạ không thích, nên ta mới tránh xa một chút. Giờ ta không để ý nữa rồi, mấy năm liền cô đơn ở Trường Môn cung, ta dần dần cảm ngộ được tinh túy trong sự đạm bạc này.”

Chữ của A Kiều nắn nót đẹp đẽ, đãi thư quy cũ dưới nét bút của nàng ẩn hàm chút quyến rũ, trước kia viết trên thẻ trúc nhìn không ra, bây giờ viết ở giấy trắng, làm người ta nhìn một cái khó quên.

“ Chép sách mệt quá, ta tốn sáu canh giờ mới chép xong năm nghìn chữ của Đạo Đức Kinh, không phải ngươi có cách thay thế chép sách à? Lấy ra đi.” A Kiều vươn cánh tay trắng ngần về phía Vân Lang, cứ như y cất trong người vậy:

Vân Lang không phải Doraemon, làm sao có đưa cho A Kiều được, giải thích cho nàng nghe cách thức hoạt động của in sách, hứa khi nào nghiên cứu xong sẽ tặng nàng một bản để nàng thoải mái in sách mình thích.

Kể cho A Kiều vài câu chuyện vui, cùng nàng nói xấu Tào Tương, khi quay về mang theo hai túi hạch đào làm Tô Trĩ quên hết cả đau đớn, chuẩn bị mấy ngày tới không ăn cơm, dựa vào hạch đào sống qua ngày.

Hạch đào rang muối mới ngon, nghe trượng phu nói thế, Tô Trĩ sai Hồng Tụ , Tiểu Trùng khiêng tới bếp, xem trượng phu biến hạch đào rất ngon thành càng thêm ngon hơn.

Trước tiên rang khô, đợi nóng rồi lấy ra ngâm muối, sau đó đập nứt, sau đó rang chung với muối, đợi nhân hạch đào xốp, chuyển sang màu mạch nha là thành công.

Vân Lang ăn một quả là không còn hứng trí, món này vị muối quá đậm, không hợp khẩu vị của y, còn Tô Trĩ, Hồng Tụ và Tiểu Trùng quên thế giới vạn vật, chỉ còn biết ăn.

Tống Kiều phờ phạc về nhà, mấy ngày qua không có Tô Trĩ, một mình nàng lo liệu y quán bận tới kiệt sức, về nhà chẳng thiết tha ăn uống gì, nói mệt chỉ muốn đi nghỉ, bảo Vân Lang cứ ăn cơm không cần đợi nàng.

Vân Lang làm ít hạch đào rang đường, để lại cho Tô Trĩ một ít rồi bê lên chủ lâu.

Tống Kiều nằm dựa vào thành giường, mặt nhợt nhạt, đang chợp mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân của Vân Lang lờ đờ mở mắt ra.

“ Thương thế của sư muội đỡ chưa?”

“ Đã đóng vảy rồi, hai ba ngày nữa là bong vảy, thuốc nhà ta mà, chóng lành.”

“ Vậy thì tốt, thiếp dẫn muội ấy đi xin lỗi nữ tỳ đó, thuận tiện bồi thường cho người ta.”

“ Bồi thường thôi, nàng không nên đi, một tỳ nữ sao dám nhận lời xin lỗi của hầu tước phu nhân, nàng đi là giết người ta đấy. Tô Trĩ còn đang mong người ta sống lâu trăm tuổi để chứng minh nàng sai kìa.” Vân Lang sờ ấm trà vừa pha, thấy đã nguội đi chút ít rót cho Tống Kiều một chén, đẩy đĩa hạch đào tới:” Không ăn được cơm thì ăn ít đồ ăn vặt cũng được.”

Tống Kiều khác Tô Trĩ, xưa nay luôn là nàng hầu hạ Vân Lang, vì thế ngồi dậy:” Thiếp thất lễ rồi.”

“ Ở nhà là phu thê, thất lễ cái gì mà thất.” Vân Lang ấn Tống Kiều ngồi xuống, đặt đũa vào tay nàng, nói vui:” Ăn mau đi, lát Tô Trĩ lên là không còn mà ăn đâu.”

Tống Kiều cười khẽ, ăn một viên hạch đào liền không dừng được nữa, đúng như Vân Lang dự liệu Tống Kiều càng thích đồ ngọt hơn.

Trăng lên giữa trời, Vân thị bận rộn dần yên tĩnh lại, phó phụ bê chậu gỗ kết thành từng nhóm đông đi tới ao nước cực lớn tắm rửa. Còn nam phó thì quấn khăn vải, mang theo ít thức ăn, có người cẩn thận để dành ra ít rượu, nói cười tới kênh nước nóng.

Đây là thời điểm thư thái nhất trong ngày, vất vả cả ngày ngâm mình trong nước nóng mỏi mệt sẽ tan biến.

Vì tăng thêm sự áy náy cho Tống Kiều, Tô Trĩ cứ để lộ mông ra ngoài cho sư tỷ xem, Tống Kiều mấy lần giúp nàng che đi, đều bị nàng giận dỗi kéo ra, nói là đắp chăn lên sẽ đau.

Vài ba lần như thế, Tống Kiều cũng đành mặc kệ, dù sao trong phòng chỉ có ba phu thê họ.

Từ khi có giấy, Vân Lang liền thích việc chép sách, Tống Kiều cũng như thế, phu thê ngồi đối diện với nhau, mỗi người cầm cuốn thẻ trúc lên chép nội dung mình thích, thi thoảng ngẩng đầu nhìn nhau mỉm cười ăn ý. Tô Trĩ nhìn vừa ghen tỵ vừa buồn chán, hầm hừ một lúc rồi ngủ say tít.

Khi Vân Lang chép sách say sưa thì Hồng Tụ đẩy cửa phòng nói nhỏ:” Hầu gia, Lương Ông cầu kiến.”

Muộn thế này rồi, không biết chuyện gì, Vân Lang chẳng đi giày, cứ thế xuống lầu, thấy Lương Ông đi qua đi lại, vẻ mặt hoảng sợ.

“ Hầu gia, lão nô lúc đóng đại môn phát hiện ra cái này.” Lương Ông đợi Hồng Tụ lui ra lấy một tấm lụa trắng đưa Vân Lang:

Vân Lang không xem mà hỏi trước:” Có ai nhìn thấy không?”

“ Đại môn ngày nào cũng do chính lão nô khóa, hôm nay đám Lưu Bà bắt đầu sửa soạn xưởng ươm tơ rồi, nên về muộn. Khi lão nô đóng cửa trừ gia tướng Bành Dương, Trương Tam Thân ra thì không có ai cả. Tấm lụa này bị người ta dùng dao ghim vào cửa, hai người kia không biết, lão nô lén thu lại.”

Vân Lang lúc này mới mở tấm lụa ra, xem qua một cuối, thấy một ngôi sao năm cánh, chữ viết trên tấm lụa không nhiều, nhưng lưa thưa vài chữ đó khiến Vân Lang thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Bước nhanh ra ngoài sân, mắt nhìn về phía ao Côn Minh, lúc này đại quân của Hoắc Khứ Bệnh hẳn đã đánh vào doanh trại của Bát hồ giáo úy rồi.

Tay Vân Lang run run, Trường Thủy giáo úy là đội quân do người Ô Hoàn cùng người Hồ các tộc quy thuận tạo thành, do chính hoàng đế nắm giữ.

Còn Bát Hồ giáo úy chính là hoàng đế thấy Trường Thủy giáo uy ngày càng đông nên phân tách ra, tổ kiến sau trận chiến ở đất Ngọa Hổ. Thành quân chưa tới bốn năm, ba năm trước ở đại điển diễn võ, Kỵ đô úy còn cùng Bát Hồ giáo úy tranh đoạt cờ Phi Phượng, tranh nhau hai ngày, cuối cùng Kỵ đô úy thất bại vào phút chót.

Không ngờ đêm hôm nay Kỵ đô úy lại tập kích doanh trại của Bát Hồ giáo úy.

Vân Lang nhìn vầng trăng sáng trên trời, trong một đêm thế này, người có chuẩn bị đánh người bất ngờ, Hoắc Khứ Bệnh sẽ thành công thôi, y lo sợ không phải ở vấn đề thắng thua, mà còn vấn đề lớn hơn.

Chuyện quy hóa tiếp nạp người Hồ đã bắt đầu từ thời Thái tổ cao hoàng đế, tới thời Cảnh hoàng đế lên tới cao trào, khi đó tể tướng Chu Á Phu còn cực kỳ bất mãn chuyện hoàng đế hậu đãi người Hồ.

Tới khi Lưu Triệt đăng cơ, người Hồ bị Hung Nô chèn ép không còn không gian sinh tồn, lũ lượt kéo đến hàng, được ưu đãi rất lớn, ở Dương Lăng ấp, Trường An thậm chí hình thành khu người Hồ, được quốc sách thiên vị, người Hồ hoành hành bắt nạt của người Hán. Đó là đại kế đoạt dân giữa Đại Hán và Hung Nô đã thực thi bao năm, Lưu Triệt vì sao đột nhiên lại ra tay với Bát Hồ giáo úy?

Sự kiện này làm Vân Lang nghĩ không thông, biến động lớn thế này thì không thể đơn thuần, chắc chắn phải dự tính từ lâu.

Tống Kiều thấy Vân Lang thần sắc bất thường về phòng, hỏi nhỏ:” Xảy ra chuyện gì rồi?”

“ Nửa canh giờ trước, Hoắc Khứ Bệnh thống lĩnh Kỵ đô úy đánh vào doanh trại Bát Hồ giáo úy ...” Vân Lang nói rồi dùng nến đốt tấm lụa, ném vào lư hương, nhìn nó biến thành tro mới ngồi xuống bàn, tiếp tục chép sách, chuyện này rất lớn, tới mai hẳn sẽ có tin tức mới truyền tới.

Tống Kiều cũng không hỏi thêm, tiếp tục chép sách.

Đó là đêm Vân Lang thức trắng, chép hết cuốn Trung Dung ba nghìn năm trăm chữ.

Bình Luận (0)
Comment