Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 613 - Q4 - Chương 067: Tâm Tư Hoàng Đế Khó Đoán.

Q4 - Chương 067: Tâm tư hoàng đế khó đoán. Q4 - Chương 067: Tâm tư hoàng đế khó đoán.

Tô Trĩ dụi mắt từ trên giường bò dậy, thấy Vân Lang và Tống Kiều tựa hồ cả đêm không ngủ, lấy làm lạ:” Hai người không ngủ à?”

“ Tối qua tâm thần không yên, ta chép sách tĩnh tâm, sao nàng không ngủ?” Nửa câu sau Vân Lang hỏi Tống Kiều:

Tống Kiều che miệng ngáp:” Thấy chàng chép sách nhập thần, thiếp phải ở bên hầu hạ chứ, nếu không chàng chẳng có chén nước mà uống.”

Vân Lang dọn dẹp bàn, ngáp dài, dùi đôi mắt mỏi nhừ:” Hôm nay chuyện trong nhà do Tô Trĩ quản, hai chúng ta ngủ nướng.”

Tô Trĩ không thấy sắc mặt hai người có gì bất ổn, thoải mái rời giường, đi rửa mặt.

Vân Lang ăn sáng rồi vẫn không ngủ được, đợi từ sáng cho tới tối không có ai tới nhà, chơi với Đại Trường Thu mấy ván cờ mà không có tin tức hữu dụng, ông ta rõ ràng cũng không biết gì cả.

Cẩu Tử không lừa y, như vậy toàn bộ sự việc hôm qua bị Lưu Triệt khống chế rất chặt, Bát Hồ giáo úy chỉ trong một đêm đã bị xóa xổ gọn gàng, tin tức chưa lan đi.

Ao Côn Minh ở nơi vắng vẻ, cỏ cây rậm rạp, thời Tần xây công trình thủy lợi lớn ở đó, rất thích hợp kỵ binh trú đóng, nếu đại quân hợp vây, Bát Hồ giáo úy khó thoát.

Buổi tối Sửu Dung tới, thăm Tống Kiều và Tô Trĩ xong thỉnh an Vân Lang, báo Dương Lăng ấp sóng yên biển lặng rồi thi lễ đi tìm Tiểu Trùng chơi.

Mục đích của Lưu Triệt là gì?

Câu hỏi này quanh quẩn trong đầu Vân Lang suốt cả ngày, y thực sự không nghĩ ra lý do Lưu Triệt giết Bát Hồ giáo úy.

Phải biết rằng những người đó cơ bản có gia quyến, một quân doanh như vậy, gia quyến phải tới vạn người, che dấu nhất thời chứ sao che dấu được mãi, những người đó sống ngay ở Trường An, lộ ra là to chuyện.

Nghĩ tới đó Vân Lang lạnh sống lưng ... chẳng lẽ Lưu Triệt định giết hết ...

Ngày đôm sau Vân Lang ngáp liên hồi cùng Tào Tương gặp nhau trên đài cao.

Vừa gặp nhau Tào Tương ngáp một cái:” Ngươi ngắm phong cảnh một mình, ta ngủ đây.”

Nói rồi kéo chăn chuẩn bị ngủ.

Vân Lang thì thầm bên tai hắn:” Ba ngày trước Khứ Bệnh tập kích doanh trại Bát Hồ giáo úy.”

Tào Tương ngay tức thì ngồi bật dậy, hai mắt mở thao láo:” Mấy ngày qua ta ở trong hành cung Trường Sa vương không biết gì cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Lang lắc đầu:” Ta chỉ biết như thế, còn không biết gì thêm nữa.”

Tào Tương nắm bắt rất nhanh:” Ý ngươi là chuyện đã qua ba ngày rồi mà người ngoài không hay biết gì cả?”

“Ừ, ta phái người đi Trường An, Dương Lăng, kết quả không có bất kỳ lời bàn tán nào.” Vân Lang thấy rất bất an:

Tào Tương không còn chút buồn ngủ nào nữa, mẹ hắn tất nhiên là biết, nhưng hẳn là vì chuyện này không liên quan tới bọn họ nên không nói, hơn nữa không thể đi hỏi:” Chuyện này đợi lộ ra hẵng đi hỏi, cả một doanh trại, không thể không lộ ra chút tin tức nào.”

Nghĩ không ra đầu đuôi, Tào Tương uống hết bầu rượu rồi lăn ra ngủ cả sáng, mấy ngày qua hắn ở hành cung Trường Sa vương tiêu hao quá nhiều tinh lực. Thấy Tào Tương ngủ toát mồ hôi, Vân Lang bảo Lưu Nhị ở dưới về lấy ít sâm nấu cháo, tên này mà không kịp thời bồi bổ, bảy tám ngày lờ đờ là cái chắc.

Tào Tương tỉnh dậy, lau mồ hôi, câu đầu tiên là:” Đồ ăn đâu?”

Vân Lang chỉ xuống dưới:” Dưới đó đấy.”

Tào Tương lật đật đứng lên, leo xuống đài cao.

Vân Lang ngồi thừ một lúc, chợt thò đầu ra khỏi đài cao nhìn Tào Tương đang ăn như chết đói:” Này, hôm nay chúng ta tới Dương Lăng ấp chơi phố người Hồ đi.”

“ Ta không có hứng thú tìm Hồ cơ.” Lúc này Tào Tương chỉ muốn ăn và ngủ:

“ Ta không định tìm Hồ Cơ, ta chỉ muốn xem bọn họ sinh sống ra sao, đừng nhắc chuyện Hồ Cơ với ta, ngươi định khoe tình cảm đồng hao của ba tên các ngươi à?” Vân Lang ác động khơi lại chuyện cũ:

Quả nhiên vừa nghe một cái Tào Tương phun cháo ra ngoài, lau miệng nói:” Các huynh đề đều là nhân vật lòng mang bốn biển, cùng thích Hồ cơ xinh đẹp, có gì lạ đâu? Ngươi mà dùng chuyện đó luận đồng hao thì toàn thiên hạ là đồng hao hết, riêng Chung Diễm Nương ở Hồi Xuân Các, thẻ trúc trong thư phòng nàng có tên quá nửa quan viên huân quý Đại Hán.”

Vân Lang chẳng buồn nhiều lời với hắn, tên này đầu óc vô dụng rồi, thường ngày nói vậy là hắn hiểu ngay, quyết định đi luôn.

Tào Tương thấy đám Lưu Nhị lắp yên cho ngựa du xuân, ôm vò rượu đi tới:” Đi thật à, bây giờ đi, tới Dương Lăng ấp có nhanh cũng tối rồi, thấy gì đâu. Lưng ta không thoải mái, không chịu nổi đường xá xóc nảy.”

“ Vậy ngươi thong thả theo sau, ta đi đây.”

“ Chuyện này quan trọng với ngươi thế sao?”

Vân Lang gật đầu:” Cực kỳ quan trọng.”

Tào Tương tiếc nuối nhìn hũ cháo trong lòng, moi hai thìa lớn nữa rồi ném cho Lưu Nhị, nhảy lên chiến mã, ngựa không ngừng vó chạy về Dương Lăng.

Chiến mã một khi chạy hết tốc lực liền cách tuyệt toàn bộ giao lưu của con người với bên ngoài. Mỗi người đều ép thân thể xuống thật thấp giảm bớt sức cản của gió, hai chục kỵ sĩ phóng hết tốc lực trên cổ đạo làm bụi mù mịt.

Vân Lang cực kỳ cảnh giác với hành vi ngoài dự liệu của Lưu Triệt, nếu chỉ là sự kiện nhỏ có thể bỏ qua, nhưng một chuyện mang tính bước ngoặt trong quan hệ với Hung Nô, người Hồ như thế, không thể không chú ý.

Một canh giờ rưỡi sau thành quách của Dương Lăng ấp đã lờ mở hiện ra trước mắt, ngựa du xuân mồ hôi như tắm, giơ tay lên, cả đội ngũ giảm tốc độ.

“ Nghỉ ngơi một tuần hương.”

Vân Lang ra lệnh một tiếng, Lưu Nhị tức thì đốt hương giờ lên.

Tào Tương được gia tướng đỡ từ trên ngựa xuống, vuốt ngực:” Thiếu chút nữa là nôn ra rồi.”

Mặt Vân Lang vẫn rất nghiêm trọng:” Uống ít nước, nghỉ ngơi rồi vào thành.”

Tào Tương phất tay đuổi gia tướng sang một bên:” Ta thấy chúng ta không nên tìm hiểu ngọn ngành chuyện này, bệ hạ không muốn người khác biết thì phải có nguyên do. Mấy năm qua đại thần trong triều bất mãn với bệ hạ hậu đãi người Hồ, nói họ không biết lễ nghi, sống ở Trường An mà như dã nhân, nam nữ màn trời chiếu đất truy đuổi nhau. Như thế đã đành, còn hoành hành đường phố, ép mua ép bán, có chút bất mãn là tụ tập đánh nhau, thành họa hại Trường An.”

“Không thể nào do mấy chuyện lặt vặt đó.” Vân Lang lắc đầu: “ Chuyện lần này quá quỷ dị, Khứ Bệnh nhất định là nhận lệnh chó gà không tha rồi, khác hoàn toàn với chính sách bệ hạ, vậy tức là có đại sự. “

“Nếu can hệ lớn, Khứ Bệnh sẽ không dấu chúng ta, hắn không nói, tức là chúng ta biết chỉ có hại, không có lợi.””

“ Ta không định hỏi han ai hết, chỉ muốn thông qua đôi mắt mình quan sát tình thế thôi. Nếu chỉ là một sự kiện riêng rẽ thì ta không bận tâm, nhưng suốt cả mùa đông năm ngoái tới giờ, mọi chuyện rất bất thường, giờ xem ra Hà Sầu Hữu đi Trường Sa là cái cớ, vì ông ta đi đúng lúc Khứ Bệnh cũng cắt đứt liên lạc với chúng ta. Lúc đó Khứ Bệnh đang cùng chúng ta bận rộn làm giấy, Hà Sầu Hữu thì dạy dỗ hai đứa bé, cho thấy họ chẳng có dấu hiệu gì có kế hoạch cho chuyện này.”

Tào Tương vỗ lưng Vân Lang:” Được, nếu ngươi chỉ muốn nhìn thì ta theo ngươi.”

“ Hầu gia, phía sau có đại đội nhân mã tới.”

Nghe gia tướng báo, cả hai hầu gia đều quay đầu, chỉ thấy con đường mình vừa tới bụi bốc rất cao.

“ Tám trăm kỵ.” Lưu Nhị áp tai xuống đất nghe ngóng:

Đám Vân Lang nhường đường, đứng ở phía đầu gió đợi đội kỵ binh đó tới.

Một tuần trà sau đội ngũ đó tới gần, Tào Tương nhìn chiến kỳ lẩm bẩm:” Người Tế liễu doanh tới Thượng Lâm Uyển làm gì?”

Vân Lang kéo hắn lùi lại hẳn phía sau, khuất trong rừng cây.

Bình Luận (0)
Comment