Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 614 - Q4 - Chương 068: Nữ Nhân Là Mầm Họa..

Q4 - Chương 068: Nữ nhân là mầm họa.. Q4 - Chương 068: Nữ nhân là mầm họa..

Đợi bụi đất lắng xuống, đội kỵ binh kia chạy khỏi tầm nhìn, đoàn người Vân Lang chuẩn bị lên đường thì lại có gia tướng báo:” Có nhân mã sắp tới, số lượng không hề ít hơn.”

Đến lúc này Tào Tương cũng thấy không thể thờ ơ rồi, bảo:” A Lang, đừng vào thành vội, xem xem hôm nay có bao nhiêu kỵ binh từ Thượng Lân Uyển ra.”

Hai người đều từng lên chiến trường, nhìn khải giáp là nhận ra, những người này có trải giao chiến hay không.

Muốn đánh bại hai nghìn tinh kỵ của Bát Hồ giáo úy, ba nghìn nhân mã của Kỵ đô úy làm sao đủ, còn muốn tiêu diệt hoàn toàn thì ít nhất cần sáu nghìn kỵ binh.

“ Lần này là người Trung úy phủ.” Gia tướng bẩm báo tin tức mới nhất:

Tào Tương gập tay tính:” Riêng quân đội tham dự hành động này đã có Kỵ đô úy, Tế liễu doanh, Trung úy phủ, thật vô lý, nếu bệ hạ muốn làm cho kín chuyện này thì điều đi một hai doanh lớn có phải dễ khống chế hơn sao?”

Vân Lang ngẫm nghĩ:” Ta dám cá, phàm là đội quân tham gia hành động này sẽ lập tức rời Trường An, sau đó lên phương bắc tác chiến như đám Khứ Bệnh.”

Không lâu sau đó lại có hai đội quân nữa rời Thượng Lâm Uyển, Tào Tương nhận ra vị tướng lĩnh của Tả đại doanh, cố ý đứng bên đường, người kia thường ngày thấy Tào Tương là quỳ vội, lần này vờ như không thấy, khi đi qua bên hắn còn quất ngựa một roi.

Đội quân cuối cùng rời đi không ngờ là Hồ kỵ của Trường Thủy giáo úy vang danh, mà đội quân này lại có nhiều thương binh nhất.

Cảnh tượng này làm cả Vân Lang và Tào Tương trầm mặc, kế hoạch đi dạo phố người Hồ cũng chưa thực hiện vội, ai nấy trở về nhà, cần bình tĩnh cân nhắc hành động tiếp theo, một sự kiện lớn thế này có thể ảnh hưởng tới tồn vong của cả gia tộc.

Vân Lang về tiểu viện của mình ở Dương Lăng ấp.

Vân Âm tuy theo Trường Bình luyện võ, nhưng nó là Đại nữ Vân thị, theo lễ nghi huân quý, không tùy tiện ở nhà người khác, dù là nhà Trường Bình, vì thế ở trong tiểu viện, do phu thê Sửu Dung hầu hạ.

Khi thấy cha tới, Vân Âm vô cùng vui vẻ, Hoắc Quang thì rầu rầu, ăn cơm cũng không hứng thú.

“ Đã về nhà chưa?” Vân Lang gắp cho Hoắc Quang miếng đùi gà:

Hoắc Quang cúi đầu:” Về rồi ạ.”

“ Nếu nhớ cha mẹ thì cứ về nhà ở đi.”

Hoắc Quang bê bát cơm lên và lấy và để không nói nữa.

Vân Âm mách:” Ngọc trụy trên cổ Tiểu Quang ca ca bị mẹ huynh ấy lấy rồi.”

Vân Lang ồ một tiếng, cái ngọc trụy đó do Tống Kiều tặng Hoắc Quang, nàng chuyên môn nhờ công tượng cao minh làm, trên đó có sinh thần bát tự của nó:” Mẹ con có nói gì không?”

Hoắc Quang nước mắt ngắn dài:” Mẹ nói không được đeo đồ sư nương cho, còn không cho con tới Thượng Lâm Uyển nữa, cha con nhất định đưa con tới đây, mẹ con cào mặt cha con.”

Nghe vậy lòng Vân Lang trầm xuống.

Hoắc Quang và Hoắc Khứ Bệnh là huynh đệ cùng cha khác mẹ, năm xưa Hoắc Trọng Nhụ khi công cán ở Bình Dương hầu phủ tư thông với Vệ Thiếu Nhi sinh ra Hoắc Khứ Bệnh.

Sau khi Vệ Thanh phất lên, Vệ Thiếu Nhi liền đá Hoắc Trọng Nhụ, Hoắc Trọng Nhụ thương tâm cưới thê tử khác, sinh ra Hoắc Quang.

Hoắc gia là người huyện Bình Dương quận Hà Đông, đời đời phục vụ cho Bình Dương hầu, Bình Dương hầu lên kinh mang theo lão phó chính là Hoắc gia.

Hoắc gia sống ở Trường An lâu, gia tộc dần mở rộng, Bình Dương hầu Tào Tham tiến cử một vài người Hoắc gia làm quan, trong đó có tổ phụ Hoắc Trọng Nhụ.

Vì xuất thân thấp kém, Hoắc gia chỉ có thể làm tiểu lại, trải qua mấy chục năm, tiểu lại Hoắc gia phân tán khắp cơ cấu triều đình, thành thế lực không nhỏ.

Năm xưa Vệ Thiếu Nhi cũng là vì tiền đồ của Hoắc Khứ Bệnh, quyết đoán bỏ Hoắc Trọng Nhụ, giao phó nhi tử cho Vệ Thanh, vì thế mới có vinh quang của Hoắc Khứ Bệnh hôm nay.

Hoắc Trọng Nhụ khả năng là ở nơi làm nhìn thấy hoặc nghe thấy chuyện gì bất lợi với Vân gia, vì thế mẹ Hoắc Quang lấy ngọc trụy kia, không cho Hoắc Quang tới Thượng Lâm Uyển nữa.

Vân gia có gì mà phải tị hiềm?

Vân Lang sau khi an ủi Hoắc Quang cứ nghĩ vấn đề này.

Chử Lang mang trà nước tới thư phòng Vân Lang, bẩm báo:” Hầu gia, nay Mỹ nhân ca đã tuyệt tích ở Trường An rồi.”

Vân Lang lẩm nhẩm bài ca, quả nhiên đúng như điều y đã lo sợ:” Con bà nó, mỹ nhân đúng là nguồn tai họa. Không rõ nữ nhân to gan đó rốt cuộc làm gì khiến bệ hạ nổi giận như thế, chẳng những giết Bát Hồ giáo úy, còn cả nhà Lưu An cũng không bỏ qua.”

Chử Lang vẫn kiệm lời như cũ, lùi ra ngoài, chủ nhân đã có phương hướng, hắn sẽ theo đó điều tra.

Vân Lang ngồi ở bên cửa sổ nhìn hoa hòe trước cửa sắp nở, chỉ biết lắc đầu, đám nhân vật chính trị đó vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Hà Sầu Hữu đi, Trường Bình đón Vân Âm, Hoắc Quang tới nhà mình, kỳ thực xuất phát từ thiện chí bảo hộ, Vân gia dù có chuyện gì, hai đứa bé ở cạnh nàng sẽ an toàn, giữ lại được huyết mạch.

Thật may sớm nghĩ thông được chuyện này, nếu không ngớ ngẩn tới phố người Hồ, lọt vào mắt người khác, chính là chứng cứ không thể chối cãi.

Trời sáng Sửu Dung tới giúp Vân Lang rửa ráy, Vân Lang thấy nàng ôm áo gai, lắc đầu:” Hôm nay mặc áo mùa xuân.”

Sửu Dung lấy làm lạ, nàng rất hiểu tính chủ nhân, không thích áo lụa, suốt cả ngày mặc áo gai vải thô, đột nhiên muốn mặc áo lụa.

Chẳng mấy chốc mà kim quan, áo xuân, đai ngọc, giày da hươu, cùng ngọc bội áp vạt áo, cùng với thanh đoản kiếm vỏ bằng da tê giác khảm bảo thạch đã được Sửu Dung chuẩn bị đầy đủ.

Vân Lang rửa mặt xong nói:” Cũng thay áo xuân cho Vân Âm, Hoắc Quang, hôm nay ta đi du xuân.”

“ Hầu gia đi du xuân ở đâu, nô tỳ an bài xe ngựa.”

“ Trường An.”

Sửu Dung hơi ngẩn người, nàng cũng sống ở Trường An một thời gian, biết người ở đó thích đi Long Thủ Nguyên ngắm hoa đào, đi Lạc Du Nguyên ngắm mặt trời lặn, đi Vị Thủy bơi thuyền, chủ nhân làm ngược lại.

Vân Lang gõ đầu Sửu Dung:” Ngây ra đó, mau đi chuẩn bị, là mẹ mấy đứa bé rồi mà vẫn ngốc nghếch như cũ.”

Sửu Dung cười:” Nên nô tỳ mới tên là Sửu Dung.”

“ Ngươi ngốc cũng được, nhưng đừng dạy hai đứa con ngốc theo, đợi chúng tới tuổi búi tóc thì đưa tới trang tử học tập.”

“ Nô tỳ cũng tính thế mà.” Sửu Dưng không khách khí, ục ịch đi rửa tay cho Vân Âm và Hoắc Quang, trong nhà có nhiều phó phụ, Sửu Dung kiên trì cho rằng mình mới có tư cách phục vụ ba vị chủ tử:

Lưu Nhị và tám gia tướng khác cũng thay trang phục gọn gàng bằng gấm, nhưng hông đeo cổ kiếm, vai khoác trường cung, thân thể tàn tật chứng tỏ họ là mãnh tướng bách chiến, không phải hộ viện tầm thường của nhà phú quý.

Xe ngựa lớn của Vân gia cả năm khó dùng một lần, lúc này được các phó dịch lau chúi sạch sẽ, chỉ cần lắp thêm con ngựa thồ đẹp đẽ.

Sửu Dung bế Vân Âm, Hoắc Quang lên xe ngựa, tiếc nuối:” Hầu gia, thiếu mỗi mấy tỳ nữ xinh đẹp nữa thôi, để nô tỳ sang nhà Trường Bình hầu mượn mấy đứa.”

“ Lắm chuyện, cút lên xe ngay.”

Sửu Dung chẳng sợ Vân Lang, lên xe còn quát mấy phó phụ chăm sóc nhi tử bảo bối của nàng cho tốt, nếu không về lột da.

Bình Luận (0)
Comment