Vân Lang định không gọi Tào Tương, cũng chỉ bốn chục dặm, một ngày đủ đi về, không ngờ vừa ra cửa bị Tào Tương chặn lại ngay.
Tào Tương từ tối hôm qua đã ra lệnh cho người canh cổng Vân gia, nếu có động tĩnh là phải báo ngay, cho nên con ma ngủ ngày hắn mới sáng sớm đã kịp thời thức dậy ngăn cản Vân Lang, cầm lấy cương ngựa khi vừa ra khỏi cổng, nghiêm khắc nói:” Không được đi tới phố người Hồ.”
Vân Lang phong độ ngời ngời, ngồi trên xe phe phẩy quạt lông cười:” Bọn ta tới Trường An, dẫn khuê nữ đệ tử bái phỏng các vị đại nho Hồng lư tự.”
Tào Tương thở phào, kéo Vân Lang người thấp xuống nói nhỏ:” Chúng ta bị nữ nhân thối đó hại chết rồi.”
Vân Lang khẽ gật đầu, không nhiều lời:” Ta biết.”
“ Nghe ta nói hết.” Tào Tương nghiến răng trèo trẹo:” Không chỉ Bát Hồ giáo úy, nữ nhân đó còn câu kết với Lưu An để cùng khởi sự. Vệ Kháng nói đấy, hắn mới được mẹ ta định hôn với trưởng nữ Bình Lăng hầu Tô Kiến, Tô Kiến ở Bạch Đăng Sơn, đệ đệ ông ta là Tô Hoằng nhận quân lệnh giết Bát Hồ giáo úy, sau đó trưởng nữ Tô Kiến biết, sau đó Vệ Kháng biết, rồi hắn lại khoe với ta.”
“ Chuyến này hỏng rồi, Khứ Bệnh, ngươi, ta, Lý Cảm đều từng tiếp xúc với bà nương đó, giờ thì đất dính vào quần cũng bị coi là phân.”
Vân Lang cười phá lên, Tào Tương còn nói đùa được như vậy thì chưa đáng lo.
Tào Tương nhảy lên chiến mã:” Ân khách của Lưu Lăng nhiều lắm, huynh đệ ta không làm chuyện gì trái lòng, còn người khác khó nói, đoán chừng không ít kẻ khó thoát kiếp nạn. À, sao ngươi biết?”
“ Mẹ Tiểu Quang lấy mất ngọc trụy mà Tống Kiều tặng nó, còn không cho nó tới Thượng Lâm Uyển, nhà ta thì dính dáng gì tới người Hồ, nghĩ mãi chỉ có một người mà thôi …”
Tào Tương lúc này mới chú ý tới cách ăn mặc của Vân Lang, lại nhảy xuống ngựa:” Sao đột nhiên hôm nay đổi khẩu vị, ta không thể kém hơn ngươi được. Đợi đó, ta về thay quần áo.”
“ Vậy ta đi trước, ngươi theo sau là được.” Vân Lang hô lớn:
Bảo mã hương xa rời Dương Lăng ấp, nghi trượng của hầu gia ở nơi này rất hữu dụng, công nha thấy cờ của Vĩnh An hầu là lập tức giúp xua đuổi người đi đường để Vân Lang thuận tiện đi qua.
Trước kia Vân Lang phản đối làm thế, lần này Vân gia phải tuyên bố với tất cả mọi người, gia chủ Vân gia không sợ tội bỏ chạy.
Khi Tào Tương đuổi kịp thì xe của Vân gia thì Vân Lang đã đi được hai mươi dặm.
Nhìn Tào Tương vội vội vàng vàng chạy tới, Vân Lang lòng ấm áp, đây là thứ quý giá nhất mà y tìm thấy ở Đại Hán.
“ Sao ngươi mang đầy một xe mỹ nữ thế?” Vân Lang tròn mắt:
“ Ngươi biết cái rắm, đại nho phải phối với mỹ nữ mới phụ hợp thân phận, có mỹ nữ họ mới có tâm tình ngâm thơ làm nhạc.” Tào Tương vỗ ngực:” Tóm lại chuyện này ngươi ngậm mồm, nghe gia gia an bài là được.”
Vân Lang khi từ nhà đi ra thì còn ù ù cạc cạc, tới Dương Lăng thì rõ ràng như ban ngày, cho nên mới nói, trên đời này chẳng bức tường nào không lọt gió.
Huân quý nhiều đời sở dĩ đứng vững không đổ, nguyên nhân là nhờ chỗ này, khi đám huân quý mới đang ngô nghê tìm cách thể hiện lòng trung thành, huân quý cũ đã dựa theo tâm ý hoàng đế làm việc rồi.
Trước cổng Trường An là đội ngũ dài, toàn là đội lạc đà người Hồ.
Vân Lang ngồi trên xưa ngựa nhìn bọn họ vui vẻ trò chuyện, hiểu ra vì sao Lưu Triệt tự tin hạ sát hai nghìn Hồ kỵ.
Gia tướng của Tào Tương, Vân Lang dưới sự phối hợp của thành môn lại, thô bạo xua đuổi đội lạc đà đang xếp hàng, hàng hóa bị lật nhào, các loại quả khô rơi đầy đất, người Hồ tuy phẫn nộ nhưng ước thúc lẫn nhau không phản kháng.
Một đồng kim tệ từ tay Vân Lang búng ra, ánh lên giữa không trung rơi xuống đống quả khô, đám lạc đà khách yên tĩnh lại, hai tay ôm ngực thi lễ.
“ Ngươi xem, bọn họ càng tôn kính người cầm quyền hơn người Hán.”
Tào Tương tròn mắt:” Ngươi nói ngược đấy à?”
“ Năm xưa Thủy hoàng đế xuất hành, thấy đội ngũ hùng tráng đó, Hạng Vũ nảy ý đồ thay triều đổi đại, Thái tổ cao hoàng đế cũng thế. Đâu như người Hồ, đối xử công bằng thiện chí với họ một chút là được.”
Tào Tương lắc đầu, cảm giác hôm nay Vân Lang quai quái, như có oán khí lớn trong lòng không phát triết ra được.
Quan viên tới Trường An, người phải bái phỏng đầu tiên là Công Tôn Hoằng, đó chỉ là quy trình mà thôi, không thể không đi qua cửa mà không khách khí chào tể tướng một tiếng. Vân Lang cũng không có ý gặp ông ta, lần trước Công Tôn Hoằng tới nhà bái phỏng, đã làm ông ta hết sức mất mặt rồi.
Không ngờ yết giá đi báo tin, không lâu sau thấy cái mặt già của Công Tôn Hoằng.
Lão già tươi cười tiếp nhận Vân Âm và Hoắc Quang thi lễ, tới lượt Vân Lang và Tào Tương thì chỉ hừ một tiếng, dẫn hai đứa bé vào phủ.
Thế này muốn đi cũng không được rồi, cả đoàn người vào đại sảnh, Công Tôn Hoằng chỉ chiếu cố hai đứa bé, còn Vân Lang và Tào Tương tới chén nước cũng chả có.
“ Không kiểm điểm hành vi, tham luyến mỹ sắc, rơi vào bẫy người ta, bị người ta sai bảo như trâu ngựa, còn oán trách được ai.” Công Tôn Hoằng bóng gió:
Vân Lang và Tào Tương cùng nói:” Sai khiến được bọn ta chỉ có bệ hạ mà thôi.”
Công Tôn Hoằng cười lớn:” Ha ha ha, nói thì dễ dàng lắm, các ngươi không phải khách trong màn của Lưu Lăng sao?”
Quả nhiên dính chút màu vàng là biến thành phân rồi, cả hai cùng đồng thanh:” Tất nhiên là không,”
Công Tôn Hoằng hừ lạnh, ném cuộn thẻ trúc ra:” Trường Sa vương vừa tới kinh sư liền dâng tấu đàn hặc các ngươi hoang dâm vô đạo, vô cớ dâm nhục cung phi, chứng cứ đầy đủ, chớ có cãi.”
Tào Tương cầm cuộn trúc lên xem lướt qua:” Thứ khốn kiếp nào phỉ báng bổn hầu, thời gian qua bổn hầu ở Thượng Lâm uyển chăm lo nông điền, đốc tạo Thái học, làm gì có chuyện ấy.”
Công Tôn Hoằng cười âm trầm:” Đúng hay sai rồi sẽ rõ ràng, hôm nay tới phủ lão phu là để cầu khẩn chứ gì?”
Bảo sao lão già lại lên mặt, tưởng rằng họ đang cuống lên cầu cạnh khắp nơi đây mà, Vân Lang điềm nhiên lắc đầu:” Đúng hay sai hiện giờ khó nói rõ, nhưng rồi sẽ tới một ngày chuyện phơi bày, hôm nay bản hầu tới đây chẳng phải vì thỉnh tội, mà vì ngày trước thất lễ thôi.”
Công Tôn Hoằng nhìn hai đứa bé ăn quả khô ngon lành, thở dài:” Trẻ nhỏ vô tội, chỉ mong các ngươi đừng hành sự tùy ý, hại chúng, hại thân. Đi đi, nên tới đâu thì tới đó, nên tìm ai thì tìm, ít nhất ở ải lão phu, nể tình đám trẻ vô tội, coi như qua rồi.”
Lập tức có yết giá đứng bên cửa đợi tiễn khách.
Rời phủ tể tướng, Vân Lang dắt tay Hoắc Quang, Tào Tương kiệu Vân Âm lên cổ, cả hai nhìn nhau một cái rồi cười rung người, cười dữ dội làm hai đứa bé hết sức sợ hãi.
Khó khăn lắm mới ngừng cười được, Tào Tương đặt Vân Âm lên xe ngựa:” Trước kia loại chuyện ân tình thuận nước đấy thuyền này toàn do ta làm, giờ lão chó già nói ra nghe có vận vị khác hẳn. Con bà nó.”
Vân Lang lau nước mắt do cười mà ra:” Ngươi cười làm ta cười theo, lão chó già mà biết huynh đệ ta cười thế này chắc tức chết. Bà nó chứ, làm cái bộ mặt đến là đáng sợ, trong đó ta nhịn lắm rồi.”
Tào Tương nhìn hoàng cung nguy nga, chợt nói:” Ta tiến cung đây, ngươi dẫn bọn trẻ tới Hồng lư tử đi, thăm dò khẩu khí cữu cữu ta thế nào, cữu cữu ta nóng tính lắm, nếu ta bị đánh một trận sẽ hả giận hơn nhiều, khi đó ngươi tới sẽ không sao.”
Vân Lang tặc lưỡi:” Ta qua chỗ Trương Thang thăm dò chút vậy.”
“ Đừng, từ lúc hai chúng ta vào kinh là bị cữu cữu ta biết rồi, bách quan tiến kinh, bái kiến tể tướng là lễ pháp, không ai nói được gì, nếu chúng ta đi tìm Trương Thang là có ý dùng tình cảm riêng tư rồi. So với bị nghi kỵ, không bằng ta tới chỗ cữu cữu luôn, bớt được vài cú đá.”
“ Vậy cùng đi.”
Tào Tương cười khổ:” Nếu ngươi muốn cùng ăn đòn thì đi, cữu cữu ta đánh người còn thích chửi bới đấy, chuẩn bị tinh thần.”
Vân Lang vỗ vai thương hại, Lưu gia hoàng đế thích chửi người chắc là kế thừa thói xấu từ Thái tổ Cao hoàng đế, dù sao hi vọng gì một người từng là lưu manh tức giận lên nói được cái gì hay ho.