Tào Tương là triệt hầu, vì kỵ húy chữ "triệt" của Lưu Triệt, sửa thành thông hầu, hoặc liệt hầu, là cấp cao nhất trong hầu tước. Bình Dương huyện kỳ thực là hầu quốc của Tào gia, trừ không có đại quyền sinh sát thì ở phú thuế, lao dịch có quyền phát ngôn lớn.
Vân Lang chỉ là quan nội hầu, Vĩnh An huyện của y không ai gọi là hầu quốc cả, trừ mỗi năm thu hai thành thuế ở đó thì không dính dáng gì, không như Tào Tương ở Bình Dương huyện thì hắn là vương.
Bình thường chơi với nhau chẳng thấy triệt hầu có gì khác quan nội hầu, không ai chú ý. Tới hoàng cung liền thấy khác ngay, vì xe ngựa của Tào Tương có thể tới thẳng Trường Nhạc cung.
Vân Lang thì khác, ngay cả đũng quần cũng bị hoạn quan sờ mó mới cho vào cung, đoản kiếm bị tháo ra, cung vệ thay cho loại kiếm cong cong, chỉ có thể làm bội kiếm lễ nghi, không thể ngự địch.
Hai đứa bé lần đầu tiên tiến cung, thi thoảng lại thốt lên tiếng kêu khe khẽ, mắt tròn xoe nhìn đông nhìn tây không ngớt, nhà nơi này quá cao lớn, chúng ngước đầu lên cũng không thấy nóc, chỉ là đường xá rộng mà ít xe và người đi lại, cũng không có người người rao bán hàng, hơi buồn tẻ.
Vì đề phòng thích khách nên khu vực này không có một cái cây lớn nào, chỉ lác đác vài đài hoa, thế nên chẳng có gì đẹp đẽ cả, binh sĩ đứng nghiêm như tượng, hoạn quan cúi đầu bước đi, cảnh tượng buồn tẻ vô vị. Nhưng bất ngờ có vài cây thạch lưu đang nở hoa rất đẹp, làm Vân Lang hâm mộ lắm, sắp kết quả rồi.
Trương Khiên những năm qua mang từ Tây Vực về rất nhiều thứ tốt, thạch lựu là thứ tốt nhất trong đó.
“ Đào vài cây mang về được không?” Vân Lang đi bộ sau xe Tào Tương hỏi:
Hoạn quan dẫn đường vừa quay lại trố mắt nhìn liền bị Tào Tương đá một phát ngã sấp mặt.
“ Dám nghe trộm huynh đệ ta nói chuyện à?”
Hoạn quan bò dậy, không dám ho he nửa lời, cũng không dám quay đầu lại nữa.
“ Cây ở đây tất nhiên không đào được, hậu viên trồng không ít, khi về ta đi xin cho, ngươi thích toàn thứ kỳ quái.” Tào Tương biết tính Vân Lang song vẫn không kìm được làu bàu:
“ Biết cái rắm, cây này có một loại quả cực ngon, năm nay hẳn là kết quả rồi, ngươi mà kiếm được vài cây, đảm bảo ngươi thích.”
“ Được, xong việc thì lấy, cho ngươi trồng khắp thế giới luôn, quái đản, lo cái đầu trên cổ trước đi.”
Sáng sớm đã uống rượu xem ca vũ thì chỉ có Lưu Triệt làm ra được.
Khi Vân Lang, Tào Tương bước lên bậc thềm Trường Lạc cung liền nghe tiếng trống nhạc, chưa kịp nghe rõ nhạc khúc gì thì bên trong chạy ra một đám hoạn quan đội mũ sa, không nói một lời bế Vân Âm và Hoắc Quang đi rồi.
Tùy Việt đứng trên bậc thềm vào nhất, phẩy phật trần hô:” Bình Dương hầu Tào Tương, Vĩnh An hầu cận kiến.”
Bốn tên hoạn quan đẩy cánh cửa cực lớn, mặt trời chiếu vào Trường Lạc cung.
Lưu Triệt nằm trên giường gấm, tay cầm ly ngọc chứa rượu đỏ chót, lười nhác hỏi:” Ai nói cho các ngươi biết? Tỷ tỷ trẫm thì không thể nào, tỷ ấy biết nặng nhẹ, A Kiều không biết. Hoắc Khứ Bệnh, có khả năng, có điều thời gian này hắn đóng cửa quân doanh, toàn quân từ trên xuống dưới không tiếp xúc với bên ngoài, hẳn không phải hắn. Cho nên trẫm rất tò mò, là kẻ nào mạo hiểm nói ra?”
“ Là bệ hạ nói với thần.” Tào Tương thường ngày bốc phét chuyện trong cung thì hay ho lắm, đến khi giáp mặt với Lưu Triệt thì gần như phế rồi, Vân Lang bước tới thi lễ trả lời:
Lưu Triệt bật ra tiếng cười rất không thật:” Nói xem trẫm nói thế nào.”
“ Trước tiên mười lăm ngày trước Hoắc Khứ Bệnh đóng cửa quân doanh, đoạn tuyệt tin tức với bên ngoài. Vi thần có hai mươi gia tướng đi trợ trận, vốn trước khi xuất phạt còn phải về tu sửa giáp trụ, nhưng mãi họ không về, chuyện gì có thể bỏ qua, chứ sao có thể không sửa giáp, thần phái người tới thăm, kết quả gia nô nói, quân doanh đã phong bế.”
“ Thần khi đó và Bình Dương hầu đốc thúc trồng lương thực, buồn chán liền suy đoán vì sao đóng cửa quân doanh. Bọn thần đều từng ở trong Kỵ đô úy nên rất hiểu, nguyên nhân chỉ có thể một là đóng cửa tích góp sĩ khí, đợi tướng sĩ vì hoàn cảnh phong bế mà đầy lửa giận, khi đó mở doanh ra, lấy lửa giận đó thiêu cháy kẻ thù. Hai là khi trong quân tổn thất quá nửa, tạo ra cho tướng sĩ một hoàn cảnh an toàn, tránh bạo loạn ..” Vân Lang nói tới đây dừng lại nhìn thần sắc hoàng đế, tựa hồ lo nói quá chi tiết, làm hoàng đế mất kiên nhẫn:
Lưu Triệt phất tay bảo y nói tiếp.
Vân Lang chỉ Tào Tương:” Khi ấy Bình Dương hầu nói, quanh Trường An lấy đâu ra địch mà chuẩn bị chiến đấu, thương vong càng không thể có, chỉ có thể là Hoắc Khứ Bệnh đang lên cơn dạy dỗ bộ hạ. Thần thì lại thấy nhất định có chuyện mình không biết xảy ra rồi.”
“ Kết quả ở nhà nửa tháng không có chuyện gì, thần tin Bình Dương hầu nói đúng, sau đó hẹn nhau tới Dương Lăng ấp chơi xuân, dọc đường gặp bốn đội quân. Bọn thần quan sát là biết bọn họ vừa trải qua cuộc chiến đấu dữ dội.”
“ Khí đó bọn thần mới liên tưởng tới chuyện Kỵ đô úy phong bế, suy đoán ở Thượng Lâm Uyển chỉ có Bát Hồ giáo úy có thể khiến chừng đó đội quân vây diệt.”
Lưu Triệt đặt chén rượu xuống:” Tổn thất hơn một nghìn sáu trăm, thương tật hơn tám trăm.”
Tào Tương kinh ngạc:” Bọn họ có chuẩn bị đánh địch không đề phòng mà thương tổn lớn thế sao?”
Lưu Triệt nhíu mày:” Là vì có kẻ thông đồng báo tin, khiến một hồi tập kích thành vây hãm thú cùng đường, tiếp tục kể đi, trẫm diệt Bát Hồ giáo uy chưa liên quan tới ngươi.”
“ Vi thần vốn hồ đồ, không hiểu vì sao, tới Dương Lăng ấp cùng Bình Dương hầu phát hiện Mỹ nhân ca bị cấm rồi, hỏi nguyên nhân không ai rõ. Khi đó thần đoán ngay, Bát Hổ giáo úy sở dĩ bị diệt, ắt liên quan tới Hung Nô đại át thị Lưu Lăng.”
“ Dù là thế thần không dám khẳng định liên quan tới mình, tới khi đến Trường An, bái phỏng tể tướng, mới qua lời mơ hồ của tể tướng biết mình khả năng gặp phiền toái, nên không đi Hồng lư tự, mà tới thẳng chỗ bệ hạ nhận tội.” Vân Lang hết sức thật thà khai báo:
Lưu Triệt cau mày:” Công Tôn Hoằng nói gì?”
Vân Lang chắp tay: “ Tể tướng khi đó thấy tiểu nữ và liệt đồ chơi đùa vui vẻ thương hại nói : Trẻ nhỏ có tội gì, mong ngươi sau này làm việc chớ tùy ý, hại trẻ nhỏ vô tội, lại hại mình. Lúc đó thần không biết tới chỗ bệ hạ nhận tội thì không xứng đáng nhận bổng lộc nửa rồi.”
Lưu Triệt trầm mặc hồi lâu vỗ tay, có một nữ tử cung trang sau rèm đi ra, lập tức sau màn có tiếng sáo du dương, nữ tử mỹ lệ đó cũng nhảy múa ca hát.
- Phương Bắc có một giai nhân
Dung nhan tuyệt thế đứng riêng cõi trần
Một cười thành quách ngả nghiêng
Cười thêm lần nữa lung lay sơn hà
Thành nghiêng nước đổ có sao
Giai nhân như thế đời này mấy ai?
Nghe bài hát quen thuộc, Vân Lang chợt toát mồ hôi, ý thức được những lời này trong tình thế bây giờ, vào tai Lưu Triệt hẳn vô cùng chướng tai0..
Quả nhiên đợi mỹ nhân hát xong lui về, Lưu Triệt thong thả nói:” Lưu Lăng tài đức gì mà có thể khuynh quốc, khuynh thành?”
Vân Lang nghe ra sát khí cố kìm nét trong lời hắn, vội vàng chắp tay:” Khởi bẩm bệ hạ, với thanh danh tàn tạ của Lưu Lăng, ở Đại Hán tất nhiên không thể khuynh quốc khuynh thành, nhưng tới vùng Hung Nô đói rét cơ cực, chưa chắc không thể. Dù sao thần khi đó tiễn nàng lên đường, chỉ muốn giúp một chút thanh thế thôi.”
Lưu Triệt cười dài, vỗ tay vịn giường gấm:” Nói dối khéo lắm, nếu chẳng phải cuối cùng ngươi để lộ tẩy, trẫm tin lời ma quỷ của ngươi rồi. Người đâu, giải Vân Lang tới Đình úy phủ hỏi tới, tra cho ra, y và Lưu Lăng có câu kết gì.”