Tào Tương không ngờ chuyện vốn có thể qua được lại trở thành thế này đại kinh, khấu đầu:” Bệ hạ khai ân, bệ hạ khai ân.”
Lưu Triệt lạnh lùng quát:” Cút đi, chuyện này có thể khai ân sao?”
Thấy hai võ sĩ kim giáp sắp bắt Vân Lang, Tào Tương cắn răng chắn đường:” Mọi chuyện do hai bọn thần cùng đồ mưu.”
Lưu Triệt rời giường gấm đá thẳng vào bụng Tào Tương, rống lên:” Y Trật Tà có thể đối xử với ngươi tốt hơn trẫm sao?”
Tào Tương ôm bụng:” Không thể.”
“ Nếu vậy thì ngươi mưu phản làm gì?”
Tào Tương nhịn đau nói: “ Thần tất nhiên không có ý mưu phản, Vân Lang cũng thế, y mới chưa đầy hai mươi đã là quan nội hầu, thêm vài năm dù tể tướng cũng có thể mưu đồ một phen, y đi theo Hung Nô chẳng lẽ có tương lai tốt hơn sao?”
Lưu Triệt thu cái chân chuẩn bị đá Tào Tương lại, nhìn Vân Lang đã bị hai kim giáp võ sĩ trói hai tay, quát:” Ngươi còn gì để nói.”
Vân Lang bị đè xuống đất nhưng chẳng tỏ ra sợ hãi, giọng đôi phần lửa giận:” Thần phải nói gì đây? Bệ hạ dù có muốn giết thần cũng phải để thần chết minh bạch chứ, thế này thần không phục.”
Lưu Triệt cười lạnh:” Được, trẫm cho ngươi chết minh bạch, tránh A Kiều trách trẫm. Vừa rồi linh nhân hát bài đó không phải trẫm không thích, mà là rất thích, điều duy nhất trẫm ghét là do ngươi viết cho Lưu Lăng. Vì thế trẫm triệu tập vô số nhạc sư, lệnh bọn họ làm bát hát hay hơn, nhưng bọn họ nói, đó là bài hát xuất phát từ nội tâm, nếu không thì không thể làm ra được.”
“ Vân Lang à Vân Lang, Lưu Lăng chỉ là thứ tàn hoa bại liễu mà khiến ngươi si mê như thế sao? Tới độ quên cả quốc triều sao?”
Vân Lang và Tào Tương nằm trên mặt đất cùng há mồm như hà mã, không nói lên lời.
Lưu Triệt càng nói càng tức giận:” Thế nào, không còn gì để nói nữa hả? Lần đầu tiên trẫm nghe bài này đã không thoải mái, cho rằng Lưu Lăng đã đi Hung Nô, tâm tư của ngươi cũng bị chặt đứt, tới khi Lưu Lăng câu kết Bát Hồ giáo úy mưu phản, trẫm mới nhìn lại bài ca này, chẳng lẽ còn sai được.”
Vân Lang cựa mình ngồi dậy, chó má thật, té ra chỉ có thế thôi, lão tử thường ngày nhẫn nhịn như vậy rồi, thế mà vì lý do chó má mà đối xử với lão tử như thế, y không nhịn nổi rống vào mặt Lưu Triệt:” Bệ hạ muốn ca khúc thì nói, loại thi ca rác rưởi này gì khó gì mà không làm ra được, thuận miệng là có thôi, bệ hạ ra đề đi, chỉ vì một bài ca mà làm lắm chuyện thế!? Thần cống hiến cho Đại Hán vô số, rốt cuộc không bằng một bài ca à?”
Lưu Triệt bị Vân Lang quát vào mặt mà sững sờ.
Tào Tương nhìn Vân Lang mà ánh mắt vô hồn, tay run lẩy bẩy, điên rồi, điên mất rồi, tên này hôm nay mất đầu là cái chắc rồi. Hắn không còn biết phải làm cách nào giúp được huynh đệ mình nữa rồi.
Khi Tào Tương thất hồn lạc phách, Lưu Triệt giận tới bật cười, gằn giọng:” Giỏi, giỏi, giỏi! Gan lắm, ngươi rất có gan đấy, ngươi là kẻ ngông cuồng nhất trong số cuồng đố trẫm từng thấy. Được, trẫm thỏa mãn yêu cầu của ngươi, nếu ngươi đúng là có bản lĩnh lớn như thế, trẫm xá ngươi vô tội, nếu không, trẫm ngũ mã phân thây.”
Tào Tương hết nhìn hoàng đế như con sư tử lồng lộn lên cơn, lại nhìn Vân Lang như con lừa quật cường không chịu lui bước, hắn hận mình tới cái thế giới này.
Càng hận mình sao lại đi quen biết hai kẻ này.
Vân Lang ngồi khoanh chân trên sàn, y lửa giận đốt cháy người, không biết sợ là gì nữa:” A Tương, ngươi ngẩn ra cái gì, sắp có danh tác thiên cố xuất thế, còn không mau đi lấy bút mực ghi chép, nếu quên thì tiếc lắm.”
Tào Tương nghẹn giọng, nước mắt lả chã:” A Lang, đừng giận, bình tĩnh nói chuyện, huynh đệ chúng ta trải qua bao gian nan, ở đất bắc máu đã đỏ rồi, nước mắt cũng rơi rồi, đừng để về nhà lại mất mạng, không đáng ...”
Lưu Triệt nghe những lời này cũng dần bình tĩnh trở lại:” Chỉ cần ngươi khai nhận, chịu sửa đổi, trẫm có thể tha cho ngươi một mạng.”
Vân Lang chỉ muốn cười phá lên, tuy tức giận vô cùng, nhưng y không đánh mất lý trí, chuyện này y không thể nhún nhường:” Ân tình của bệ hạ, thần ghi nhớ trong lòng, có điều thần nói thì sẽ không nuốt lời, cho dù vừa rồi có là ủy khuất cực điểm mà nói ra cũng vẫn tính, bệ hạ ra đề đi, không thỏa mãn được bệ hạ, thần sẽ nhận tội câu kết với Lưu Lăng.”
“ Nhận cái rắm.” Tào Tương không kìm được giận hét lớn át đi, đá Vân Lang ngã lăn quay, ôm lấy chân Lưu Triệt gào khóc:” Cữu cữu, bọn ngoại sinh không câu kết với Lưu Lăng, người biết mà, lên phương bắc rồi, Hung Nô có cái gì chứ, mấy cái lều nát, cho làm Hung Nô vương cũng chẳng thèm nữa là. Cữu cữu ...”
Lưu Triệt hiền từ xoa đầu Tào Tương:” Trẫm tin ngươi, nhưng hôm nay gặp phải tên cuồng đồ, rốt cuộc phải có kết cục, nếu không y không phục.”
Vân Lang chống đầu xuống đất ngồi dậy, mặt nhăn nhúm, Tào Tương khốn kiếp đã cú đó quá nặng, máu mũi đã nhỏ ròng ròng xuống đất thành vũng, ngẩng lên nhìn Lưu Triệt và Tào Tương bộ dạng cha hiền con hiếu càng ghê tởm.
Tào Tương buông chân Lưu Triệt ra, quay sang Vân Lang nghẹn giọng:” Ngươi phải làm cho tốt đấy, đây không phải lúc đùa đâu, nói những lời đó làm gì, không khoác lác thì ngươi chết à?”
Nói rồi xé một mảnh vải trên người nhét vào mũi Vân Lang.
“ Không chết thì cũng điên.” Vân Lang cười lớn, ngồi thẳng lên:” Mời bệ hạ ra đề.”
Lưu Triệt ngồi trở lại giường gấm, hắn có thể đoán được thiếu niên cao ngạo này trong lòng cuồng nộ ra sao, y càng giận thì hắn càng yên tâm:” Nói ngươi là cuồng đồ không oan chút nào, giờ trẫm tin ngươi và Lưu Lăng không liên quan gì tới nhau rồi. Có điều nếu không làm được thơ ca trẫm vừa ý, ngươi sẽ chết, trẫm cũng không nói chơi. Lấy cung phi kia làm đề, làm một bài Mỹ nhân ca khác.”
Vân Lang nhắm mắt một lúc rồi mở ra, thong thả ngâm nga:
- Do lai xưng độc lập, bổn tự hào khuynh thành.
Liễu diệp mi gian phát, đào hoa kiểm thượng sanh.
Oản diêu kim xuyến hưởng, bộ chuyển ngọc hoàn minh.
Tiêm yêu nghi bảo miệt, hồng sam diễm chức thành.
Huyền tri nhất cố trọng, biệt giác vũ yêu khinh.
Tào Tương ngay lập tức nhảy cẫng lên như con khỉ lớn tiếng reo hò:” Ca hay, ca hay, tuyệt thế, quá hay. Cữu cữu, Vân Lang làm ra rồi, có thể đi chưa?”
Lưu Triệt hít hơi như đau răng:” Ngươi đã nghe kỹ chưa?”
“ Nghe rồi, tuyệt vời, đúng là bài ca tuyệt thế trần gian.”
“ Được, ngâm lại cho trẫm nghe, vừa rồi trẫm còn chưa nghe rõ.”
“ Hả ...” Tào Tương cứng họng, vừa rồi hắn quyết định chỉ cần Vân Lang phun ra rắm cũng reo hò, sau đó nhân cơ hội mà chuồn:
Vân Lang phát tiết không ít rồi, ngữ điệu không còn quá khích nữa:” Bệ hạ chưa hài lòng thì cứ ra đề, dù sao Mỹ nhân ca đã làm một lần, lần hai phải né tránh ý trước, hạn chế nên không đẹp như lần đầu.”
Lưu Triệt gật đầu:” Bài ca vừa rồi đúng là không thuận miệng bằng, nhưng càng thêm công chỉnh, vần luật càng thích hợp, có thể coi mỗi bài một vẻ, tư thái vũ đạo của mỹ nhân cung trang được ngươi miêu tả trọn vẹn, có thể coi là thượng thừa, nhạc sư trong cung kém quá xa. Coi như ngươi qua rồi, người đâu cởi trói, quân thần ta luận thi ca.”
Tào Tương thấy kim giáp vỏ sĩ lại tới cởi trói, như bị rút mất xương sống, ngồi bịch luôn xuống đất.
Vân Lang hoạt động cổ tay, kéo Tào Tương tới bên cột để hắn dựa vào đó, vừa rồi đúng là có lỗi với huynh đệ.
Lưu Triệt chắp tay sau lưng nhìn Nhạc Du Nguyên thấp thoáng ngoài điện, lúc này mới nói chuyện đàng hoàng:” Gần một tháng trước Tú Y sứ giả bắt được mật thám của Lưu Lăng, biết được danh sách mật thám mang theo, tâm tình trẫm rất tệ, đánh xe lên Lạc Du Nguyên, trải qua suy nghĩ kỹ càng, mới hạ lệnh nhổ cỏ tận gốc. Vân Lang, ngươi có biết tâm tình trẫm khi đó tệ tới ...”
Vân Lang lập tức đọc luộn:
- Hướng vãn ý bất thích,
Khu xa đăng cổ nguyên.
Tịch dương vô hạn hảo,
Chỉ thị cận hoàng hôn.
Ngày tàn lòng chẳng vui rồi,
Đánh xe lên Lạc Du đồi ngắm chơi;
Ánh chiều muôn vẻ ngang trời,
Nhưng hoàng hôn điểm tới nơi mất rồi!
Lưu Triệt ngừng nói, vừa rồi không phải hắn định ra đề, không ngờ Vân Lang đọc ngay ra được, chằm chằm nhìn y như muốn xuyên thấu linh hồn, tuy hai mũi y nhét vải, mặt mày xước xát, hình tượng chẳng thể trở nên cao lớn, nhưng tích tắc này tựa hồ dung hợp trở lại hình ảnh Vân Lang đấu pháp với Lý Thiếu Quân ở Thượng Lâm Uyển.
Tào Tương bất tri bất giác đứng lên rồi, bài thơ lần này hắn nghe rõ rồi, Vân Lang đúng là có tài mở miệng thành thơ.
“ Lấy lầu cao làm đề.”
“ Nguy lâu cao bách xích, thủ khả trích tinh thần, bất cảm cao thanh ngữ, khủng kinh thiên thượng nhân.”
“ Lấy cỏ dại dưới thềm làm đề.”
“ Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh, dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sanh!”
Lưu Triệt nói càng lúc càng nhanh, không cho Vân Lang kịp suy nghĩ:” Lấy ngày xuân làm đề.”
“ Trì nhật giang sơn lệ, xuân phong hoa thảo hương. Nê dung phi yến tử, sa noãn thụy uyên ương.”
“ Thêm một bài nữa.”
“ Giang bích điểu du bạch, sơn thanh hoa dục nhiên. Kim xuân khán hựu quá, hà nhật thị quy niên.”
Lưu Triệt liên tiếp ra hơn mười đề mới ngừng, ngửa mặt nhìn trời hồi lâu có vẻ cảm khái gì đó, cuối cùng xua tay:” Vừa rồi ngươi nói đúng, nếu trẫm muốn thi ca hay, cần gì chiêu nạp nhiều kẻ tầm thường như thế, một mình ngươi là đủ rồi. Hôm nay trẫm vừa bi thương, lại hoan hỉ, bi thương vì thiên hạ vẫn còn vô số cẩu tặc cam lòng nghe Hung Nô sai bảo, quên tổ tông, quên mảnh đất dưới chân mới là nhà.”
“ Trẫm hoan hỉ vì ngươi không làm trẫm thất vọng, ngươi và A Tương đều là nhi lang tốt, có các ngươi, những thứ yêu ma quỷ quái đáng là gì, dưới thiết kỵ của trẫm, chẳng qua là một đống thịt thối thôi.”
“ Đi đi, bí thư giám đem những thi ca vừa rồi ghi chép cho trẫm, trẫm muốn thưởng thức kỹ tư vị trong đó.”
(*) Đã nói là thi ca rác rưởi rồi, mạn phép không dịch.