Vân Lang và Tào Tương được một đám hoạn quan đưa ra khỏi Trường Lạc cung.
Đứng ngoài không nhìn thấy cái mặt âm u của Lưu Triệt nữa, chỉ có vầng mặt trời chói mặt, Vân Lang mới mồ hôi đầm đìa, bước xuống bậc thềm cao còn suýt trượt chân ngã lộn cổ.
Tào Tương giữ tay Vân Lang, nghiến răng ken két:” Gia gia tưởng ngươi không biết sợ nữa chứ! Con mẹ nó, ngươi làm ta sợ chết khiếp, sao không chửi vài câu nữa đi cho hả hê?”
“ Ta không phải tên ngốc làm sao không sợ, giúp ta tìm nhà xí, ta sắp đái ra quần rồi.”
Được hoạn quan dẫn đường tới nhà xí, hai người đứng sóng ngang đái rào rào xuống cống, sợ hãi trong lòng mới như theo nước trôi đi, cả hai rùng mình một cái, sướng khoái không nói lên lời.
“ Vừa rồi bệ hạ kỳ thực không định giết ngươi đâu.” Tào Tương rất lo Vân Lang còn oán hận trong lòng, vừa rồi y giận tới mức quên sợ hãi rồi:
“ Hẳn là thế, nếu bệ hạ thực sự định giết ta thì không cho ta cơ hội giải thích. Mà ngươi nói xem, là kẻ nào dám để lộ tin, to gan thật.”
“ Ta nghĩ Hà Sầu Hữu sẽ tra ra thôi.”
Vân Lang ngạc nhiên:” Ông ta đi Trường Sa rồi mà.”
“ Hừm, ngươi tin lời lão quỷ đó à, vừa rồi gia phó cũ của nhà ta nói, Vân Âm, Hoắc Quang được lão già đó đón đi đấy.”
Trường Bình có gài vài người trong cung cũng không có gì lạ, sau khi cho người đi đón hai đứa bé, Vân Lang và Tào Tương vội vàng xuất cung, chẳng còn tâm trạng nào đi đào cây nữa, chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh.
Để xin lỗi huynh đệ, Vân Lang không nhớ dọc đường phải đọc bao nhiêu bài thơ cho Tào Tương, vịnh cây, vịnh hoa, vịnh cỏ, vịnh sông, vịnh núi, đến khi Tào Tương bảo Vân Lang vịnh hắn, thế là ...
Vân Âm và Hoắc Quang được Sửu Dung bế trong lòng, kinh khủng nhìn hai trưởng bối đánh nhau trong xe ... đoán chừng cả đời không quên nổi. Bọn chúng không biết vừa rồi hai người họ vừa đi qua địa ngục một chuyến, chỉ có mượn cớ đánh nhau một trận mới làm tinh thần dần dần bình thường trở lại.
Dọc đường thấy không ít người Hồ mang cả gia đình đánh xe lên phương bắc, nhìn dáng vẻ hớn hở của họ, tựa hồ được lợi lớn.
Người Hán đi đường thì mặt mày u ám lắc đầu, đám người Hồ được vô số ưu đãi ở Trường An rồi, không biết bây giờ lại được lợi ích gì.
Vân Lang gặp được Trương Thang ở dịch trạm bên Vị Thủy, ông ta đang tổ chức lượng lớn người Hồ qua sông, nếp nhăn trên trán ông ta như hằn sâu thêm.
“ Trương công, những người này đi đâu thế?”
“ Bệ hạ an bài cho bọn họ chỗ tốt, một đám người không biết làm ăn, không biết cày cấy, cho lên thảo nguyên mới có tác dụng.” Trương Thang mỉm cười:
“ Bọn họ qua sông, tới Hà Tây sao?”
“ Ai mà biết được.”
Nói tới đó là Trương Thang đã nể mặt lắm rồi, Vân Lang và Tào Tương biết điều không hỏi nữa, cũng không quấy rầy ông ta làm việc, tạm biệt lên đường.
“ Ông trời ơi, bao nhiêu người thế?” Tào Tương tay bắt đầu lại run, khỏi cần đoán cũng biết những người đó muốn sống được sẽ vô cùng gian nan:
“ Hơn ba nghìn, chắc tầm bốn nghìn.”
Hai người không còn hứng thú nói chuyện nữa, trong xe chỉ còn tiếng Vân Âm và Hoắc Quang đang đố nhau đếm số.
Nghe khuê nữ ngập ngừng đếm số, thi thoảng lại để sót một hai số làm Vân Lang vô cùng lo lắng, mẹ nó là tài nữ hiếm có, cha nó càng là yêu nghiệt không nên tồn tại trên đời, vậy mà trí tuệ khuê nữ lại càng ngày càng giống Hà Sầu Hữu.
Hai đứa bé chơi chán ngủ rồi, Vân Lang và Tào Tương ra ngoài cưỡi ngựa cho thoải mái.
Về tới Thượng Lâm Uyển, hai người không về nhà ngay mà qua doanh trại Kỵ đô úy, bên trong trống không rồi, chỉ có vài lão binh thương tàn trông coi quân doanh, cảnh tượng người ngựa huyên náo ngày trước không thấy đâu nữa, khiến Tào Tương, Vân Lang đứng trong quân doanh cảm thấy hết sức cô độc.
“ Khứ Bệnh cứ thế mà đi rồi, tên máu lạnh.” Tào Tương kiếm được cớ lại chửi:
“ Không thế thì còn thế nào, chuyện tập kích Bát Hồ giáo úy phải giữ bí mật, truyền đi không có lợi cho chính sách thu nạp người Hồ ở biên quan. Chiêu này của Lưu Lăng quá độc, đánh trúng chỗ yếu của Đại Hán, làm bệ hạ đau nhói tim.”
“ Chúng ta quy hóa người Hồ, Lưu Lăng cũng thu hút người Hán tới Hung Nô, chỉ cần là người oán hận bệ hạ là chúng có cơ hội.”
Vân Lang thở dài:” Cũng phải nói Lưu Lăng quá hiểu bệ hạ, biết bệ hạ sẽ không xử lý một cách mềm mỏng, cho nên bất kể là có cấu kết được không, người có liên quan cũng gặp họa. Bát Hồ giáo úy vậy là hết, Trường Thủy giáo úy từ giờ bị nghi kỵ. Có Lưu Lăng gia nhập, cuộc chiến tiếp theo càng gian nan, hao phí sẽ càng lớn.”
Tào Tương nghiến răng:” Vẫn phải đánh.”
“ Đúng thế, người đi trăm dặm thì chín mươi mới chỉ là nửa đường, không thể không đánh! Nếu Hung Nô phục hồi, càng phải trả giá lớn hơn.”
Chính sách của Lưu Triệt thực thi tới giờ đã không thể đảo ngược nữa rồi, đành đâm lao phải theo lao thôi.
Lưu Triệt cao cao tại thượng, đối với thần dân thiên hạ tỏ ra khoan dung, liên tục nhiều năm đại xá khiến nhà lao trống không. Tội nhân duy nhất hắn không tha thứ là vương tộc cùng quần thể huân quý.
Vân Lang đã vượt qua được kiểm tra, không biết những huân quý khác thế nào, dù sao năm xưa người có dính líu với Lưu Lăng vô số.
Rất nhiều chuyện không thể đặt dưới ánh mắt trời mặc cho người ta nhìn, làm thế khiến tất cả mọi người mất đi tín nhiệm với giai tầng thống trị.
Cho nên che dấu là điều cần thiết, cho nên huân quý hôm qua còn nghênh ngang chè chén, hôm sau lặng lẽ biến mất. Cao sĩ hôm qua còn lớn tiếng trách mắng huân quý, hôm sau van xin dưới hình cụ của Đình úy phủ.
Bách tính thì chỉ hiếu kỳ một chút là quên, trong trạch viện hào môn đại hộ thay chủ nhân suốt, chuyện bình thường, vị trí quan viên cũng luôn thay đổi, chuyển nhà có gì mà lạ.
Đấu đá thượng tầng thường ít ảnh hưởng tới bách tính, vậy nên ai sống cứ sống thôi, như bách tính Phú Quý huyện vì không có đất đi nên đang ra sức khai khẩn đất đai của Lưu Triệt.
Mời mùa đông năm ngoái thôi rời Vân gia trang tử còn là hoang nguyên, bây giờ hoang nguyên đã thành nông điền, mạch đã mọc xanh mướt rồi.
Huyện lệnh Ứng Tuyết Lâm thấy như vậy không được, bách tính không thể tùy ý xâm chiếm viên lâm hoàng gia, khi ông ta dẫn tuần đinh đi xử lý, tuần đinh bị bách tính tụ tập ẩu đả một trận. Nếu chẳng phải Ứng Tuyết Lâm nhanh chân, bộ hạ ra sức cứu viện, vừa vặn Vân gia trang tử ở bên cạnh thì ông ta cũng no đòn rồi.
“ Không tệ, hơn tám nghìn mẫu đất, trồng được không ít hoa máu, thu được không ít lương thực.” Ứng Tuyết Lâm ngồi ban công tầng hai Vân thị, thong thả uống trà, cứ như vừa rồi người suýt bị ăn đòn không phải ông ta:
Vân Lang dặn:” Thời gian này tính khí bệ hạ không tốt, ông đừng khiêu khích bệ hạ, cẩn thận xui xẻo, khó khăn lắm mới ra khỏi nhà lao có được ngày hôm nay, cho dù không nghĩ tới bản thân cũng nên nghĩ tới bách tính.”
Ứng Tuyết Lâm cười khà khà:” Nên cẩn thận là các ngài, còn bách tính nên to gan, đất đai để hoang vốn là tội nghiệt, bọn họ trồng trọt, chứ có phải mưu phản đâu mà lo.”
“ Thiên hạ này đều là của bệ hạ, bách tính cũng là con dân của người, nhi tử dùng ít đất đai của quân phụ không phải là sai. Bệ hạ mà biết thiên hạ bỗng dưng có thêm tám nghìn mẫu ruộng tốt, lương thực làm ra vào túi bách tính, được bách tính ăn, không bị huân quý chiếm đoạt cho vào kho, thành vốn liếng mưu phản thì thiên hạ chỉ càng thêm giàu có.”
“ Ông viết tấu chương dâng lên đi, nói với ta làm gì.” Vân Lang gõ bàn, biết ông ta đang thuyết phục bản thân thôi:
Cho dù có là bại gia thì cũng phải do chủ nhân là Lưu Triệt làm, quan viên là quản sự, nếu không biết bảo vệ của cải trong nhà là không đứng đúng vị trí rồi.
“ Trước kia cũng có chuyện này, bệ hạ trả lời là, sau mùa thu hoạch hẵng tính. Kết quả năm sau bách tính lại tiếp tục trồng trọt ở đó, ai nỡ lòng nào đi quá hoại hoa mầu chứ. Cho nên lại đợi sau thu hoạch mới tính, sau vài lần, thế nào bệ hạ cũng lười quản, giao cho địa phương.”
“ Hầu gia nói phải xử lý làm sao? Tự đến ăn đòn à, còn chẳng phải ai khai hoang thì chia cho người đó, sau đó yêu cầu thu thuế.”
Ứng Tuyết Lâm vẫn lải nhải một mình:” Dù sao họ xâm chiếm đai đai hoàng gia là tội, còn là đại tội, xảy ra chuyện như thế không thể bỏ qua, nếu không quan viên thành vô dụng rồi. Bởi thế quan viên địa phương thường đợi bệ hạ chuẩn bị đại xá báo lên, bệ hạ có thể làm gì? Bắt hết à, thế là bệ hạ đành phê đại xá.”
“ Nếu nhà ta cũng có thể làm vậy thì tốt quá, có mấy hạt gai bị gió thổi bay ra ngoài tự mọc lên, ông cũng đi nhổ, đúng là mỗi người mỗi mệnh.” Vân Lang rất hâm mộ bách tính có thể thoải mái bắt nạt hoàng đế.
Ứng Tuyết Lâm nghe Vân Lang nhắc chuyện này vô cùng thoải mái, ông ta là quan tốt, đạo lý này không thiếu người hiểu, nhưng không phải ai cũng chịu làm.