Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 619 - Q4 - Chương 073: Vân Gia Có Hỉ Sự. (1)

Q4 - Chương 073: Vân gia có hỉ sự. (1) Q4 - Chương 073: Vân gia có hỉ sự. (1)

Tháng tư là lúc nông sản phát triển thịnh vượng nhất, thời tiết Quan Trung cũng ngày một nóng nực.

Thế rồi ve sầu bắt đầu kêu, mọi người biết mùa hè sắp đến.

Xuân tằm của Vân gia đã xử lý hoàn tất, phó phụ đang ngày đêm dệt lụa ở xưởng, chưa tới lúc nông vụ bận rộn mà Vân gia đã bận rộn lâu rồi.

Tô Trĩ vừa mới đưa tay gãi mông liền bị Tống Kiều đánh cho một cái.

“ Muội làm cái gì thế hả, có phụ nhân nào giống như muội không?”

“ Tỷ đánh muội chứ ai, giờ cứ bị nóng là ngứa, tưởng muội thích làm thế lắm à?”

Tô Trĩ rất hâm mộ trượng phu có thể mặc quần ngắn áo cụt tay, còn nàng phải mặc hết váy lại quần, lại còn dày, mồ hôi ra ngứa không chịu được, thế là lén lút cởi quần trong ra, chỉ mặc mỗi váy mỏng.

Vân Âm tất nhiên không mặc váy, nó giống cha mặc cái quần cộc tới đầu gối, một cái áo gai không tay, trông rất đáng yêu, đang dẫm đôi chân mũm mỉm đuổi theo Đại Vương.

Còn Hoắc Quang ăn mặc chỉnh tề, tuy mồ hôi không ngừng chảy ra, thằng bé này vẫn không chịu mặc quần áo cộc do Hồng Tụ chuẩn bị cho.

Đại Vương rất mệt, từ khi trời nóng là nó không chịu vào rừng nữa, suốt ngày nằm bẹp trên ban công mát mẻ hóng gió, ái tình trong rừng với nó mà nói chỉ là mây khói.

Thè lưới vào chậu băng một lúc mới rụt lại, cái lưỡi mát mẻ giúp nó thoải mái rất lâu.

Chỉ là Vân Âm rất đáng ghét, nhỏ xíu mà lấy đâu ra sức lớn như thế, kéo tai nó rất đau, nhất là đứa bé này ngồi lên lưng nó, cứ như chở theo chậu lửa.

“ Sư phụ, băng ở đâu ra thế?”

“ Đồ ngốc, khi ăn băng thì đừng hỏi băng ở đâu ra, mất hay.”

“ Ngốc thế, băng tất nhiên lấy từ hầm băng ra rồi.” Tô Trĩ tiếp lời:

Hoắc Quang nhìn tiểu sư nương một lượt, lại hỏi Vân Lang:” Sư phụ, vì sao nước lại đóng băng?”

“ Đương nhiên vì mùa đông lạnh.” Tô Trĩ lại trả lời, giọng điệu hiển nhiên là thế mà cũng hỏi:

Vân Lang thấy Hoắc Quang không hài lòng với câu trả lời kiểu đó, cười nói:” Đây cũng là một môn học vấn, thông thường mà nói vật chất tồn tại ở ba loại trạng thái là khí, lỏng và rắn. Mà trạng thái của chúng thì liên quan tới nhiệt độ, hiện giờ chưa ai đưa ra khái niệm hoàn chỉnh liên quan. Thong thả thôi, sau này ta dạy con học vấn phương diện này. Học, kỳ thực là quá trình thăm dò bản chất để đưa ra định nghĩa.”

“ Bây giờ cởi áo dài ra, mặc áo cộc vào, cảm thụ sự thay đổi nhiệt độ, nên đi bơi thì đi bơi, thích thì bắt ve, sán bên người lớn làm gì.”

Hoắc Quang đi thay quần áo, Vân Âm nghe thấy cười hi hi chạy đi xem.

“ Muội cũng muốn mặc quần áo cộc.” Tô Trĩ dựa vào Vân Lang làm nũng, thật kỳ quái, trời rất nóng, thân thể Tô Trĩ lại mát lạnh, thế mà nàng lại cứ kêu nóng.

“ Thuyết phục được sư tỷ muội thì mặc, ta không phản đối, chân muội dài, mặc quần cộc rất đẹp.” Vân Lang tưởng tượng đôi chân Tô Trĩ mà mặc váy ngắn chưa tới gối thì phải nói là tuyệt vời:

Tô Trĩ nhìn Tống Kiều nằm trên ghế tựa nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn phó phụ trong sân ăn mặc kín mít, rốt cuộc không dám mặc quần áo cộc, đành dựa vào Vân Lang, hưởng ké ít gió do y quạt.

Từ khi xảy ra chuyện manh tràng, Tô Trĩ thấy mình làm việc tốt nhưng đám ngu phu ngu phụ không hiểu lại còn trách móc mình, thế là giận dỗi, nhất thời không còn hứng thú với công việc y quán nữa, nàng là thế, làm việc rất tùy hứng . Nhưng sư tỷ đã ba ngày rồi không đi tới y quán thì làm Tô Trĩ ngạc nhiên lắm, thấy sư tỷ không nằm ở ghế tựa thì dựa vào giường gấm, hoặc là lười nhác ngồi trên đôn đọc sách, rất lười hoạt động, không khỏi lo lắng.

Bắt mặt cho Tống Kiều xong, Tô Trĩ ngây ra một lúc mới âm trầm nhìn Vân Lang:” Huynh sắp có nhi tử rồi đấy.”

Thế mà phản ứng của Vân Lang rất quái lạ, phải nói là không có mấy phản ứng, chỉ cười ngớ ngẩn. Tô Trĩ sinh nghi, lại quay sang nhìn sư tỷ.

Tống Kiều chẳng ngạc nhiên, thân là y giả, thân thể biến hóa ra sao nàng hiểu rõ:” Muội chẳng phải suốt ngày nói phu quân mau làm ta có thai, để muội ở y quán làm gì thì làm à, vì sao không vui?”

Tô Trĩ ngồi bệt xuống thảm:” Muội nghĩ mình sẽ rất vui, kết quả tâm tình rất kém, muội làm sao thế cơ chứ?”

Tống Kiều xoa bụng:” Đối với nữ nhân mà nói, có chuyện gì quan trọng hơn sinh con? Từ giờ tới lúc ta có thể tới y quán là một năm rưỡi, muội tha hồ mà phá phách, không ai ở bên nói nữa, thích thế còn gì.”

Mấy hôm trước Tống Kiều đã nói nghi ngờ của mình với Vân Lang rồi, hai phu thế háo hức suốt một đêm, chỉ là y bất trị y, Tống Kiều không dám khẳng định trăm phần trăm liền bắt Vân Lang không được nói ra.

Vốn bảo Tô Trĩ bắt mạch cho là xong, Tống Kiều nhất định vờ vịt đợi khi Tô Trĩ tự chủ động bắt mạch cho mình, làm Vân Lang phải nhịn mấy ngày rồi, giờ được xác nhận, trước tiên nhắm mắt lại cảm tạ thần phật khắp nơi, bất kể là đã từng có hay sau này mới xuất hiện đều cảm tạ một lượt, sau đó quát Lương Ông đang tỉ mẩn đếm trứng gà:” Phu nhân có hỉ rồi, tiền thưởng tháng này của mọi người tăng lên gấp đôi.”

Lương Ông giật nảy mình, sau đó lập tức ném trứng gà trong tay đi, vừa chạy vừa quát:” Phu nhân có hỉ rồi, phu nhân có hỉ rồi, Vân gia ta thêm đinh thêm khẩu rồi, tiền công tháng này gấp đôi, đám cầu tài có phúc thật ... Trời ơi quân khốn kiếp các ngươi rốt cuộc kiếp trước làm chuyện tốt gì mà sướng thế?”

Tô Trĩ nhìn Lương Ông chạy như ma đuổi cáu kỉnh bĩu môi:” Lần nào ông ta cũng phát điên như thế, nếu cho thêm một chút tiền nữa, ông ta coi huynh như thần linh đấy.”

Tống Kiều mắng:” Không nói chuyện tử tế được à, người già có chút sở thích đó thôi, muội nói như thể tệ lắm.”

“ Vốn là thế mà, khi muội từ Thụ Hàng thành về, ông ta có vui thế đâu, về sau nói phát tiền ông ta mới vui. Ngày nào cũng ăn tới sáu quả trứng, không sợ ăn tới bệnh. Ghét nhất cứ ăn một quả là lại kêu tạo nghiệt, kêu cả ngày mà không bị sét đánh.”

Phu nhân có hỉ, với gia tộc mà nói là chuyện lớn, phải báo lên hoàng hậu, chỗ Trường Bình, A Kiều cần phái yết giá tới tận nơi cho biết, rồi những người khi đại hôn tới chúc mừng càng phải phái người đi thông tri, thiếu nhà nào cũng là thất lễ.

Nữ chiết gửi hoàng hậu, A Kiều do Tống Kiều tự viết, thiếp gửi Trường Bình do Vân Lang đóng dấu, Tô Trĩ thấy hai người họ bận rộn không để ý tới mình, hậm hực xuống lầu, chẳng mấy chốc lại đi lên, nàng chưa có gan không mặc tiết khố chạy khắp nơi.

Bình Luận (0)
Comment