Trường Môn cung có căn phòng dẫn nước suối mát trên núi chạy qua, đủ mát cả phòng mà không cần dùng băng.
Nữ chiết do Tống Kiều viết đặt trên bàn, nhưng người xem là Lưu Triệt chứ không phải A Kiều.
Hoàng đế lại say sưa xem nữ chiết, rất hiếm có, A Kiều tới đối diện, thấy hắn xem nữ chiết thì tức giận gấp lại:” Chuyện của nữ nhân, bệ hạ xem làm gì?”
Lưu Triệt liếc một cái:” Đều là con dân của trẫm, còn phân nam nữ sao, xem thì có gì không ổn? Nàng không phải hoàng hậu nữa mà thu được nữ chiết mới là kỳ.”
A Kiều xì một tiếng:” Nam chủ nhân tới nhà nói chuyện này không thích hợp, nữ chủ nhân chưa có tư cách tới thông báo với thiếp, phái yết giá tới báo chỉ có đường bị chặt đầu. Vậy bệ hạ giúp Vân gia xem họ phải báo ra sao?”
Lưu Triệt nghĩ một lúc không ra cách nào, cười khan định lảng đi, thân phận A Kiều rất nhạy cảm, làm người ta không biết phải đối xử với nàng thế nào.
A Kiều mở nữ chiết ra xem, sau đó phê vài chữ, giao Đại Trường Thư đi chuẩn bị lễ vật, rồi oán trách:” Thiếp hiện giờ chỉ là tình nhân của bệ hạ, không thân phận, không địa vị, chỉ còn chút tình nghĩa thôi, nếu chúng ta có thể ở bên nhau cả đời, thiếp thỏa mãn rồi.”
“ Năm xưa nếu nàng có chút lòng dạ rộng lượng như bây giờ thì ai dám phế truất nàng. Giờ rơi vào cảnh lúng túng thế này do tự nàng chuốc lấy. Trẫm phát hiện nàng và Vân Lang rất giống nhau, bản thân vô lý, cuối cùng biến thành luôn là trẫm có lỗi.” Lưu Triệt nhớ lại chuyện trong cung hôm đó vẫn rất bực mình:
A Kiều cười lớn:” Thiếp được bệ hạ chiều từ nhỏ mà ra, là bệ hạ nói muốn dùng lầu vàng chứa thiếp, là bệ hạ chiều thiếp vô pháp vô thiên. Hiện giờ nghĩ lại, theo bệ hạ chẳng học được cái gì hay, lại còn mặt mũi nào trách người ta, có A Kiều bây giờ, bệ hạ nên mừng thầm mới phải.”
“ Chuyện của nàng xem ra đúng là do trẫm sai, có điều tên khốn kiếp Vân Lang đó ỷ vào tài học cao, khiến trẫm ở Trường Lạc cung phải rút lại lời của mình, còn không thể trách mắng y, tức không chịu được.”
“ Thôi đi, y và Tào Tương từ Trường Lạc cung về, tay run tới ba ngày, nếu không phải trong bụng Vân Lang có văn mực, đánh tan nghi ngờ của bệ hạ thì giờ đã bị tra khảo trong đại lao rồi. Chẳng qua là lúc đó thiếu niên nổi hứng bất chợt, đâu phải cái gì không thể tha thứ?”
Lưu Triệt quen chuyện A Kiều luôn bênh vực Vân Lang rồi:” Lưu Lăng rất phiền toái, Y Trật Tà chẳng qua là một tên mãng phu, Lưu Lăng thì không, nàng ta quá hiểu Đại Hán, biết rõ kỵ húy của ta ở đâu. Trước kia tranh đấu với Hung Nô chẳng qua là hai quân tương tranh, bây giờ khác rồi, Lưu Lăng kéo chiến hóa lên triều đường, trở thành cuộc chiến toàn diện, chúng ta phải trả giá cực lớn.”
Nam nhân hiểu nữ nhân luôn thiếu một chút tinh tế, muốn hiểu được một nữ nhân, tốt nhất là phải để nữ nhân giải mã.
Có điều tiểu sư muội của mình là đồ ngốc, điểm này Vân Lang có thể tự giải mã.
Từ khi Tống Kiều thông qua miệng Tô Trĩ nói mình có thai, cuộc sống mỹ hảo không tới như Tô Trĩ dự đoán còn Tống Kiều thực sự thành nữ chủ nhân tôn quý.
“ Tiểu Trĩ, tới chà lưng cho ta.”
“ Tiểu Trĩ, kéo rèm xuống một chút, lạnh quá.”
“ Tiểu Trĩ, trải cho ta cái chăn lên chân.”
“ Tiểu Trĩ ...
Tống Kiều làm như vậy khiến Hồng Tụ và Tiểu Trùng rất lúng túng, cho dù hai nàng ở bên cạnh, Tống Kiều vẫn gọi Tô Trĩ. Ban ngày Tô Trĩ tới y quán, tối về lại bị Tống Kiều không ngừng sai bảo, cho dù lần nào Tô Trĩ cũng nổi diên, xong vẫn cứ làm.
Thấy Tô Trĩ tay chống cằm ngủ gật, Vân Lang bế nàng lên giường.
“ Để cho tỷ ấy đắc ý vài ngày.” Tô Trĩ nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi:
Vân Lang vỗ má thương hại:” Vịt đã chín rồi, mỏ còn cứng cũng vô ích.”
“ Muội sợ Hồng Tụ, Tiểu Trùng không biết hầu hạ, sư tỷ sức khỏe tốt không cần để ý, nhưng đứa bé trong bụng còn nhỏ.”
“ Thôi ngủ đi, lần sau nàng ấy gọi thì ta đi là được.”
“ Muội mệt quá ...”
Chỉ một lúc Tô Trĩ đã khoái hoạt ngáy nho nhỏ.
Vân Lang tới phòng Tống Kiều, nàng đang dùng thìa xúc dưa ăn, thứ dưa bở này Vân gia trồng chẳng được mấy quả, trừ Vân Ân và Hoắc Quang ăn một ít ra, còn lại vào bụng Tống Kiều cả.
“ Cái này mang cho Tiểu Trĩ, đừng nói thiếp chỉ biết sai bảo muội ấy.”
Vân Lang nhìn quả dưa chỉ còn lại vỏ, thở dài:” Nhà nhiều người như thế, sai ta cũng được, sao nhất định phải sai sư muội.”
“ Muội ấy nên trưởng thành rồi.”
“ Nàng nói thế là sao?”
“ Không nên coi muội ấy như sư muội để chiều chuộng, muội ấy là thê tử của chàng. Phu thê thì nên giống phu thê.” Tống Kiều nghiêm túc nói:
Vân Lang không hiểu:” Còn không giống, ngủ cùng giường cả năm rồi, nếu ý nàng là ta vẫn gọi Tiểu Trĩ là sư muội thì chẳng qua là quen miệng thôi.”
“ Không phải chuyện đó.” Tống Kiều vén chăn lên cho mát, xoa bụng:” Chàng so cách đối xử với thiếp, rồi nhìn lại cách đối xử với Tiểu Trĩ là hiểu, hai người giống sư huynh sư muội hơn là phu thê, Tô Trĩ cũng nhận ra điều ấy đấy. Trước kia muội ấy đối xử với thiếp như thế, nên cho rằng vì không ngừng sai bảo thiếp, nên thiếp mới càng giống nữ nhân, cho nên, hi hi hi ... Đồ nha đầu ngốc.”
Nhìn lão bà cười suýt ngất xỉu, Vân Lang thở phào, dù sao thì nhờ trời phù hộ, hai nữ nhân của y chung sống coi như vẫn là hòa bình.
Cuối cùng cũng có tin tức của Hoắc Khứ Bệnh.
Cuối tháng ba đại quân của Hoắc Khứ Bệnh tới được Cư Tắc, cho tới khi Vân Lang tìm kiếm được cái tên nhỏ gần như bỏ qua trên bản đồ, mới phát hiện đó chính là Lan Châu sau này.
Hoắc Khứ Bệnh tới Cư Tắc mới nhận ra, tình thế ở đó phát sinh biến hóa rất lớn, vẻn vẹn bốn nghìn quân Hán căn bản không đủ điều kiện tiến về Hà Tây, riêng Chiết Lan vương chiếm cứ Nghĩa Cừ đã có ba vạn chiến binh, còn xây dựng bên Đại Hà một tòa thành đất đề phòng quân Hán xâm nhập.
Phía sau Chiết Lan Vương là Hồn Tà vương, mà hắn cùng Nhật Trục vương đã lại lần nữa kết thành liên minh với Nhật Trục vương sau khi Hữu hiền vương dẫn được một ít tàn binh về Kỳ Liên Sơn.
Vì thế cả vùng Hà Tây tràn ngập thù địch với Đại Hán, một cuộc huyết chiến là khó tránh khỏi.
“ Ta còn nghĩ Khứ Bệnh không biết cầu viện là gì.”
Sau khi Tào Tương tới, Vân Lang hiểu thêm về hoàn cảnh của Hoắc Khứ Bệnh, dưới hoàn cảnh này cho dù Hoắc Khứ Bệnh nhân phẩm bạo phát giúp hắn đánh bại được Chiết Lan vương thì cũng chỉ có lợi cho Hồn Tà vương, Nhật Trục vương ở sau lưng chiếm đoạt địa bàn.
“ Bệ hạ chuẩn bị phong Khứ Bệnh làm Phiêu kỵ đại tướng quân.”
“ Ồ, nói thế bệ hạ chuẩn bị tăng binh cho hắn.”
“ Tất nhiên rồi, Phiêu kỵ đại tướng quân mà suất lĩnh bốn nghìn quân sẽ bị người ta cười cho, bệ hạ sẽ tăng viện cho hắn hai vạn bộ kỵ hỗn hợp.”
“ Hai vạn không đủ, người ta có thể dễ dàng tụ tập được mười vạn kỵ binh.”
“ Bệ hạ hẳn là sốt ruột rồi, lần này không chỉ Khứ Bệnh đánh Hà Tây, Đại tướng quân cũng đánh Y Trật Tà, phía Khứ Bệnh mục đích chủ yếu kiềm chế không cho Hồn Tà vương, Nhật Trục vương đi tăng viện cho chủ lực Hung Nô.”
Vân Lang lắc đầu:” Ngươi thấy Khứ Bệnh chịu làm quân yểm trợ sao?”
“ Không thể nào, chỉ cần ra trận tên khốn máu lạnh đó làm gì chịu ở dưới ai.”
“ Thế nên chút binh lực đó không đủ.”
Tào Tương cười khổ:” Huynh đệ ta không có binh.”
Vân Lang hỏi:” Thế nên mới phải nghĩ cách, ngươi thấy Hồn Tà vương, Nhật Trục vương có khả năng quy thuận Đại Hán không?”
“ Không thể nào, ngươi lạ gì hai tên đó, bọn chúng muốn tự lập, giờ làm đại vương vui vẻ biết bao, ai dại gì lại đi kiếm cho mình một chủ tử ... A, ta hiểu rồi, ngươi muốn ăn miếng trả miếng.” Tào Tương đấm hai tay vào nhau:” Cái này phải để cho Hung Nô biết, bà nương thối Lưu Lăng đó chơi chúng ta một vố, không báo đáp một chút sao được”
“ Chính thế chúng ta đem tin bệ hạ muốn cùng Hồn Tà vương lập minh ước, một khi tiêu diệt Đông Hung Nô, sẽ chia một nửa mục trường Đông Hung Nô cho hắn.”
Tào Tương nuốt nước bọt:” Ngươi đi quá xa rồi, cữu cữu ta không chịu thỏa hiệp với Hung Nô đâu, dù là gian kế, cũng tức giận ngũ mã phân thây chúng ta đấy.”
“ Vậy tìm một người không lo bị bệ hạ ngũ mã phân thây phát tán tin này.”
“ Có ai như thế à?”
“ Ta thấy Hà Sầu Hữu rất thích hợp.”
“ Lưu Lăng không ngốc thế đâu.”
“ Nàng ta tất nhiên không ngốc như thế, nhưng nhất định sẽ phái người đi nói với Hồn Tà vương, nói rằng cũng ủng hộ hắn chiếm cứ Hà Tây, tin đồn lan ra, ta không tin Nhật Trục vương lần trước bị Hồn Tà vương hại một vố lại vẫn tin hắn, chỉ cần chúng không thể thành tâm liên minh, sẽ có cơ hội cho Khứ Bệnh.” Tào Tương gật lại lắc:” Chuyện này không đơn giản như ngươi nói, ta không thấy cơ sở nào để đối phương tin tưởng, cần phải có một thời cơ, nếu không thực thi rồi chỉ thành trò cười cho người ta.”
Vân Lang thở dài, như Tào Tương nói đây chỉ là kế hoạch thôi, bản thân y không nắm chắc, cần phải đợi thời cơ thích hợp.