Thế giới không có tàu hỏa, máy bay, không có internet, điện thoại liền trở nên bao la vô cùng.
Với Vân Lang thì càng cảm giác Lưu Lăng đang ở một hành tinh khác, còn Hoắc Khứ Bệnh ở một hành tinh khác.
Một lá thư qua lại mất mấy tháng, vì thế mới có phụ nhân si tâm đứng ở cửa thôn nhìn về cổ đạo xa xôi, cuối cùng biến bản thân thành hòn vọng phu.
Hà Sầu Hữu ở kinh thành, nhưng thư của Vân Lang gửi cho ông ta lại chạy tới Trường Sa một chuyến, sau đó đưa về Trường An.
Rõ ràng Vân Âm nói lão tổ ở trong hoàng cung cho nó ăn phô mai, còn cùng nó ngồi xem con sóc ở trên cây, nhưng Hà Sầu Hữu trong thư lại phủ nhận sạch sẽ, còn nói là trẻ con quá nhớ nhung nên xuất hiện ảo giác.
Ông ta còn mắng mỏ Vân Lang, không cho y thực hiện cái kế hoạch tin đồn hoang đường kia, châm chọc một hầu tước đã thảm tới mức phải đi làm ruộng thì nên chuyên tâm mà làm ruộng, nông phu đi lo việc quân sự là trò cười cho thiên hạ.
Đọc thư trả lời của ông ta là Vân Lang yên tâm rồi, vì lời của Hà Sầu Hữu nên hiểu ngược lại, ông ta càng mắng dữ thì chứng tỏ là càng coi trọng.
Một kế hoạch phản gián là sở trường của Tú Y sứ giả, Hà Sầu Hữu không thiếu nhân tuyển để thao tác chuyện này, càng không thiếu người sẵn sàng dùng mạng để chấp hành.
Đó là cái lợi của làm quan lớn.
Công tác cụ thể luôn có thuộc hạ lo, quan lớn chỉ cần nghĩ ra biện pháp tốt là được. Có điều biện pháp quan lớn nghĩ ra thì chưa chắc là biện pháp tốt, có người đang chửi y.
“ Cái đám đại lão gia ăn tới bụng phệ đó nghĩ gì thế, chuyện này sao làm được? Đừng nói tiến ngôn với Đại át thị, chỉ cần tới gần được Đại át thị là gia gia đã ăn mừng rồi.” Một trung niên gầy gò tức giận chửi bới, tuy giấy là thứ rất hiếm có, hắn vẫn vo viên lại thành cục.
“ Văn thư do lão tổ tông phát tới, người có ý kiến à?” Một đại hán húng tráng quỳ sau bàn thấp nói:
Trung niên gầy gõ thở dài, trải lại tờ giấy lên bàn:” Đành học lại chuyện cũ của Phàn Ư Kỳ thôi.”
“ Ngươi muốn đầu ai? Trong tay gia gia giờ có nhiều đầu người có, muốn cũ hay muốn mới, hay là muốn cái chén đầu lâu trên giá?”
“ Không phải đầu lâu mà là người thật.”
“ Lưu An và Lưu Thiên không được, dùng Đồ vương hậu không?”
“ Không được, thể diện của hoàng gia không còn lại bao nhiêu, bệ hạ sẽ giết chúng ta đấy, với tập tính Hung Nô, Đồ vương hậu qua đó hậu quả rất tệ.” Trung niên gầy gò suy ngẫm rồi đầy xuất:” Cần một người giao hảo với Đại át thị, lại được coi trọng nữa.”
“ Á, có một người phù hợp.”
“ Ai?”
“ Vĩnh An hầu Vân LAng.”
Trung niên gầy gò vỗ đùi cười ha hả:” Đúng, đúng, không ai thích hợp hơn, năm xưa Lưu Lăng rời kinh, người này làm một bài ca đưa tiễn khiến bách tính Trường An đều thấy tiếc cho Lưu Lăng. Bài ca đó quả thật đầy chân tình, nếu Lưu Lăng gặp được người này nơi đất khách quê người, chắc chắn không thể không xúc động. Nghe nói trong nhà y có nhất nữ nhị thê, chỉ cần bắt được uy hiếp, không sợ y không nghe lời.”
Đại hán đi lấy một cuốn thẻ trúc, mở ra xem nói:” Ất Thuật, trên danh sách tội phạm đã gạch tên người này rồi, kế hoạch này không làm được.”
Ất Thuật cười lạnh:” Người vào danh sách của Tú Y giáo úy, ai có gan gạch đi? Kệ là ai gạch, lập tức viết lại. Tuy phải nể mặt Trường Bình công chúa, nhưng chuyện liên quan tới quốc triều, đành có lỗi với công chúa thôi, cùng lắm chúng ta cố gắng giữ mạng cho y.”
Đại hán đưa danh sách ra:” Là bệ hạ gạch đi.”
Ất Thuật ngẩn người, sau đó gập luôn danh sách lại, không dám nhắc tới chuyện này nữa, nhíu mày suy ngẫm:” Còn ai phù hợp nữa?”
“ Ta nghĩ Hoài Nam vương môn khách Tả Ngô thích hợp, người này khí vũ hiên ngang, dung mạo tuấn mỹ, giỏi kết giao quyền quý, trong Hoài Nam bát tuấn kẻ này vô tài vô đức nhất, nhưng lại đứng đầu, Lưu Lăng từng theo học hát, quan hệ hẳn là thân mật. Còn nghe đồn từng sáu năm làm khách trong màn của Lưu Lăng.”
Ất Thuật gật đầu:” Được đấy, có cách nào khống chế?”
Đại hán cười, chuyện này quá dễ: “ Kẻ này tài đức không ra gì, nhưng lại có hiếu, nhất thê nhị thiếp tam tử tứ nữ, ràng buộc còn nhiều hơn Vân Lang.”
Ất Thuật vỗ tay:” Chính hắn rồi, mai dùng trọng hình, đánh gãy chân, nhưng đừng làm hỏng dung mạo hắn, với bản tính dâm đãng ở Lưu Lăng, ở Hung Nô hẳn không có nhân vật nào phong lưu như thế, chắn chắn sẽ sán tới thôi ...”
Cuối tháng tư, xưởng làm giấy cuối cùng cũng chính thức vận hành, giấy trắng liên tục được làm ra.
Số giấy này được chia thành từng chồng trăm tờ, cứ một chồng từ công xưởng đi ra là bị quan viên Thiếu giám phủ lấy mất, vận chuyển vào hoàng cung.
Làm giấy từ trúc trắc tới thuần thục cần cả một quá trình, khi đó, khi Vân Lang hoa chân múa tay vì có đủ giấy để tiến hành đại nghiệp in ấn của mình thì được tin A Kiều muốn tới thị sản xưởng làm giấy, trời mới biết Lưu Triệt có tới không.
Vì thế trời vừa mới sáng Vân Lang đã thức dậy, khẽ đẩy Tô Trĩ vẫn đang ngủ say, thấy nàng ậm ừ mấy tiếng lại xoay người đi ngủ mất. Vân Lang lắc đầu, sáng trong núi vẫn hơi lạnh, đắp cho nàng cái chăn mỏng rồi nhón chân xuống lầu.
Bình Già đã đợi từ lâu, thấy hầu gia đã xuống, vội sai trù nương bày bữa sáng ở phòng ăn, vừa hầu hạ Vân Lang ăn uống vừa nói:” Hôm qua tiểu nhân liên hệ lại với quản sự Trường Môn cung, đã xác nhận A Kiều quý nhân tới vào giờ ngọ, không rõ số người đi cùng. Xưởng làm giấy đã đã được tiểu nhân cho dùng vôi trắng quét tường, người không liên quan bị cấm tuyệt, phó dịch thay áo lao động mới, không biết hầu gia còn sai bảo gì không?”
“ Hôm qua gửi lời mời ba vị thiếu quân Tào thị, Lý thị, Hoắc thị chưa?”
“ Rồi ạ, cũng đã nhận được trả lời, ba vị thiếu quân sẽ tới, ngoài ra chỗ Tạ thiếu quân cũng bổ xung thêm thiếp mời, đã đồng ý.”
“ Bảo đám phó dịch, hôm nay cúi đầu làm việc, không được nhìn ngó linh tinh, tuy nói nữ tử đi thị sát công xưởng không được ổn lắm, nhưng lần này Trường Môn cung chuyên môn phái người yêu cầu. Ta cảm giác bệ hạ có thể trà trộn trong đó, không được lơ là.” Vân Lang đặt bát cơm xuống nhìn mặt trời vừa ló rạng:” Mong đừng có chuyện gì ngoài dự liệu xảy ra.”
Tuy Bình Già làm việc đáng tin, dù thế nào Vân Lang muốn đích thân xem xét mọi việc một lần đảm bảo không có gì sai sót. Ăn sáng xong chuẩn bị lên ngựa thì Tô Trĩ vừa vấn tóc vừa vội vội vàng vàng chạy tới gọi:” Sư huynh, muội đi với.”
Nói rồi ôm chân Vân Lang leo lên, muốn ngồi chung ngựa, Vân Lang đỡ hông nàng nhấc lên lưng ngựa, ôm lấy eo, phóng về xưởng làm giấy.
Gia tướng Vân gia không lạ gì cảnh này nữa, Nhị phu nhân hết sức hoạt bát, thích dính lấy hầu gia.
.....
Hôm nay dừng ở đây.