Xưởng làm giấy được xây bên cạnh Vị Thủy, cách đại viện nửa canh giờ đi xe ngựa, còn cưỡi ngựa chỉ mất một tuần hương, đứng từ xa xa, Vân Lang rất hài lòng, sau khi tường đất được quét vôi trắng, cả viện tử liền có không khí công nghiệp hóa.
Khác với bố cục nhà xưởng của Đại Hán, Vân Lang chia xưởng làm giấy của Vân gia thành bốn gian.
Gian đầu tiên chuyên nghiền nát nguyên liệu, gian thứ hai nấu bột giấy, gian thứ ba đem nguyên liệu hồ hóa cùng phụ trách làm trắng bột giấy, gian thứ tư mới là thực sự chế tác giấy, hai mươi phó dịch thuần thục vớt bột giấy từ rãnh nước lên, sau đó dán lên ván gỗ.
Mỗi công đoạn được tiếp nối đã hết sức lưu loát, cách làm việc phân chia công đoạn giúp phó dịch không biết toàn bộ công nghệ, chỉ biết việc mình làm, càng ngày càng chuyên nghiệp hóa.
Thường ngày đám phó dịch làm việc không mặc áo, hôm nay thì không được, trời nóng tới mấy cũng phải mặc áo chỉnh tề, nóng chết cũng không được phép cởi ra.
Dây chuyền làm việc có chỗ phiền là một khi vận chuyển sẽ không thể dừng lại, dừng ở khâu nào là sẽ lãng phí rất nhiều vật liệu.
A Kiều tới thị sát không phải để xem công nghệ cùng thiết bị, nàng chỉ muốn nhìn nguyên liệu bình thường biến thành tờ giấy trắng thế nào.
Mặc dù rất thích giấy, A Kiều chẳng hứng thú tìm hiểu cách làm giấy, nàng quen hưởng thụ những thứ tốt nhất thiên hạ rồi, đâu rảnh tìm hiểu những món đồ tốt đó làm ra thế nào.
Dù nàng muốn mở xưởng làm giấy cũng là quản sự trong nhà thương lượng thôi, làm tốt quản sự có công, làm không tốt thì phạt đòn tới mất đầu.
Thế nên Vân Lang cho rằng thực sự muốn xem xưởng làm giấy là Lưu Triệt, chỉ hắn mới có thói quen truy tận gốc vấn đề, giống Trường Bình, Tào Tương, đó là cái gen của nhà đó.
Quả nhiên sau khi A Kiều tới, được đám phu nhân bồi tiếp tới tinh xá bên Vị Thủy, lát sau nghe thấy A Kiều nói muốn đánh mạt chược, có đám quý phụ hớn hở muốn tặng tiền mà, cơ hội hiếm có.
Lưu Triệt mặc một thân lam bào lụa đứng ở đầu gió, thân hình hắn bảo trì tốt, đã trên ba mươi mà vẫn chưa có dấu hiệu béo lên, cân đối rắn chắc, ánh mắt thâm thúy không thèm nhìn đám tỳ nữ mỹ diễm đi cùng các quý phụ, hứng thú nhìn tường trắng của xưởng giấy.
Vân Lang hiểu ý giải thích:” Đó là nước vôi, xưởng làm giấy dùng vôi để làm trắng bột giấy, vôi dư quét tường, không chỉ đẹp còn phòng sâu mọt, ẩm thấp.”
Lưu Triệt vừa cất bước là có một đám người vây ở giữa, tới gian xưởng đầu tiên, hỏi:” Trong này có những cái gì?”
“ Vỏ cây, cành cây, cỏ lau, lưới cá, những thứ này ngâm vào nước bỏ đi những phần không cần, nghiền nát thành nguyên liệu sơ cấp.”
Lưu Triệt chỉ phó dịch hai chân run rẩy:” Phó dịch nhà ngươi đều mặc áo mới làm việc à?”
“ Thường ngày tất nhiên không như thế, nghe nói quý nhân tới tất nhiên phải ăn mặc chỉnh tề.”
Lưu Triệt xua tay:” Thường ngày làm thế nào thì bây giờ vẫn làm thế.”
Vân Lang gọi Bình Già tới, nói mấy câu, Bình Già liền chạy tới gian xưởng khác.
Lưu Triệt tới bên thủy xa, nhìn nước liên tục đưa vào kênh, nước trong veo, đưa tay rửa, khi mỗi công tượng đem thùng bột giấy nghiền xong đổ vào rãnh nước, được nước đưa tới gian bên cạnh, gật gù:” Ý tưởng rất khéo.”
Vân Lang dẫn Lưu Triệt sang gian nấu nhiên liệu:” Quá trình nước mang nguyên liệu đi cũng là quá trình rửa, tới đây nước thừa sẽ chảy qua lưới, chỉ giữ lại bột giấy, công tượng cho vào nồi nấu.”
Lưu Triệt không nhịn được cười, phó dịch chỉ mặc quần cột đang đổ từng sọt bột giấy vào nồi lớn sôi sùng sục, hết sức chăm chỉ.
“ Bệ hạ, bọn họ không giả vờ chăm chỉ đâu, mà không thể dừng lại, vì nếu không bột giấy chất đống ở rảnh nước, rồi tràn gia ngoài, lãng phí lắm.”
Lưu Triệt nhíu mày:” Vậy là chỉ cần bắt đầu làm việc là không thể dừng.”
“ Đây là phương pháp sản xuất dây chuyền, chỉ khi nào công đoạn đầu tiên nghỉ, không có nguyên liệu cung cấp tiếp nữa thì mới dừng.”
Lưu Triệt rời khỏi gian này, làm giấy kỳ thực là quá trình đơn giản, một tuần hương sau Lưu Triệt đã đứng bên ván gỗ dán đầy giấy, đích thân bóc xuống một tờ, xem công tượng xén viền, quá trình tham quan mới kết thúc.
“ Hơn trăm công tượng vất vả cả sáng mới làm được chút giấy.”
Vân Lang liếc nhìn sắc mặt không tốt của Lưu Triệt, đoán ngay ra hắn nghĩ gì, nói:” Kỳ thực đã không ít, mỗi tờ giấy có thể viết cả ngàn chữ.”
“ Nói phải lắm, trẫm theo thói quen tính bằng cân rồi.” Vẻ mặt nghiêm trọng của Lưu Triệt dần tươi sắc hơn, quay sang nói với một đại hán to như gấu:” Những điều thấy hôm nay không được tiết lộ ra ngoài.”
Đại hán chắp tay:” Vâng.”
Lưu Triệt ra ngoài sân nhìn quanh, phát hiện một dãy phòng không mở cửa:” Ở đó làm gì?”
Vân Lang hơi do dự:” Là nơi thí nghiệm công nghệ mới, chưa hoàn thiện.”
“ Công nghệ gì?”
“ Làm sao trong một ngày có thể chép được hàng ngàn cuốn sách.”
Lưu Triệt thất kinh:” Có thứ thần kỳ như vậy sao?”
Làm giấy đã đành, vì thứ này trước kia đã có, nay chẳng qua làm tốt hơn, còn về phần một ngày chép hàng ngàn cuốn sách thì nếu không hao tổn nhân lực cực lớn, đây phải chuyện chỉ quỷ thần mới làm nổi.
“ Hữu đạo bất nhượng? Có ý gì?” Vừa tới đầu dãy nhà, Lưu Triệt thấy tấm biển, không hiểu hỏi:
“ Thần cũng không biết, là một người có nghiên cứu rất sâu về bút mực treo lên, thường ngày thần muốn vào, hắn cũng ngần ngừ không muốn.”
Lưu Triệt dừng chân, nhìn năm sáu người bận rộn trong phòng:” Có người mà gia chủ ngươi không quản được à?”
Vân Lang cười:” Người có tài tính khí luôn quái dị.”
Lưu Triệt cười phá lên, vỗ mạnh bả vai Vân Lang:” Nên giết vẫn cần giết, thứ có tài mà không quản thúc được thì chỉ là phiền toái.”
“ Kẻ nào ồn ào ngoài đó, có xéo đi cho gia gia làm việc không?” Một đại hán thân cao tám thước mình trần thình lình đẩy cửa rống lên với người bên ngoài, trước ngực có nhúm lông to bằng lòng bàn tan, hình dạng vô cùng hung ác.
“ Hạ thủ lưu tình.” Vân Lang chỉ kịp hét lên một tiếng, đại hán kia trước tiên bị hộ vệ to như gấu của Lưu Triệt đá bay, bốn hộ vệ đuổi theo, rút đao chém tứ chi.
“ Đừng đả thương hắn.” Lưu Triệt vẫn xem xung quanh, hoàn toàn không bận tâm tới uy hiếp do đại hán kia gây ra:
Bốn hộ về từ chém biến thành vỗ, Vân Lang nhăn mặt quay đi, chỉ nghe tiếng đao vỗ lên người đã biết đau rồi.
Đại hán chưa kịp kêu thì cằm bị đôi tay lớn bóp lấy, miệng há ra một khúc gỗ nhét vào, buộc sau đầu, sợi gân trâu to bằng ngón tay cái quấn lên người hắn, chẳng mấy chốc đại hán bị trói ngược tứ chi xuất hiện trước mặt Vân Lang.
Tên người gấu cầm trường kiếm chĩa vào ót, làm đại hán ngoan ngoãn cúi đầu, dù là đau muốn phát cuồng, không dám nhúc nhích.
“ Nhân tài ngươi nói đây à?” Giọng Lưu Triệt nghe không ra vui buồn:
Vân Lang thở hắt ra giải thích:” Hắn tên Trần Đồng, thích khắc chữ, đời đời lấy khắc chữ làm nghiệp, là thợ khắc biển giỏi nhất cả vùng Quan Trung.”
Lưu Triệt lại ngẩng đầu nhìn bốn chữ "hữu đạo bất nhượng" trên tấm biển:” Trẫm đã lấy làm lạ rồi, bốn chữ này chợt nhìn không tệ, song thiếu thần vận, kẻ này chắc không đọc sách nhiều.”
“ Bẩm bệ hạ, từng chữ thì hắn biết, nhưng ghép lại thì hắn không hiểu.”
Lưu Triệt cười lớn, bước lên thềm:” Nói vậy kẻ này biết chữ chỉ để mưu sinh.”
“ Vâng, hắn biết chữ, nhưng không ai dạy hắn hàm nghĩa trong đó.”
“ Rốt cuộc chỉ là một tên tượng phu.” Lưu Triệt thất vọng: