Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 623 - Q4 - Chương 077: Trần Đồng To Gan.

Q4 - Chương 077: Trần Đồng to gan. Q4 - Chương 077: Trần Đồng to gan.

Vân Lang bê một tấm ván gỗ trong phòng ra:” Bệ hạ xem, đây chính là giá trị của hắn.”

Lưu Triệt nhìn tấm ván gỗ, phát hiện toàn chữ khắc ngược, lẩm nhẫm đọc:” Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ , quân tử hảo cầu ... Khắc thế này làm gì?”

Vân Lang lại lấy mực quét lên tấm ván gỗ, dùng một tờ giấy dán lên, lấy chổi quét qua, sau đó bóc giấy:” Bệ hạ xem, đây là bán thành phẩm, gọi là in ấn.”

“ Hả!?” Lưu Triệt kêu lên, đi nhanh tới xem thứ bán thành phẩm Vân Lang nói, chỉ thấy tờ giấy trắng biến thành màu đen, có hàng chữ trắng ở giữa, lại nhìn tấm ván:” Vẫn không nhanh bằng chép tay.”

“ Một cuốn, hai cuốn thậm chí mười cuốn sách thì không bằng, nhưng nếu cả nghìn cuốn sách thì sao?” Vân Lang hỏi:

Lưu Triệt ngớ ra một lúc rồi gật gù, đã hiểu tác dụng to lớn của thứ này:” Nếu văn cảo, luật pháp của trẫm dùng cách này, đúng là bớt công sức trăm lần, chỉ là chữ hơi mờ, đọc không rõ.”

“ Bệ hạ, đây gọi là khắc chìm, muốn rõ chữ phải dùng tới khắc nổi.”

Lưu Triệt xem qua bản khắc nổi Vân Lang đem tới, vội vàng hỏi:” Đã có thể in được chưa?”

Vân Lang nhìn đám công tượng quỳ đưới đất run lẩy bẩy thì biết không trông cậy vào họ rồi, lại đích thân lấy mực, quét lên bản in nổi, sau đó khẽ in lên sáu bảy tờ giấy mới dừng lại, lắc đầu:” Mực không thích hợp, quá dính, làm rách một tờ giấy, cho nên thần mới nói là chưa hoàn thiện, phải cải tiến mực in, đến khi nào có loại mực vừa rõ ràng, lại không dính bản in mới được, chuyện này nói thì dễ, làm thì khó như lên trời. Hiện đám Trần Đồng đang thử nghiệm cho ít sáp vào mực ...”

Lưu Triệt nghe Vân Lang thao thao bất tuyệt một hồi, chỗ hiểu chỗ không, cắt ngang hỏi:” Khoa kỹ Tây Bắc các ngươi nghiên cứu mấy thứ này sao?”

“ Vâng, đây là những thứ học vấn nhỏ thôi, bệ hạ xem, chỉ cần công tượng không biết chữ cũng có thể nghiên cứu rồi, không thần diệu gì cả.”

“ Học vấn nhỏ nhưng thiết thực hơn học vấn lớn nhiều, Đại Hán ta không thiếu những bác sĩ học thức uyên thâm, nhưng thiếu những người làm việc nhỏ này. Hôm nay trẫm hiểu rồi, học vấn, học vấn, học vấn thiên hạ nhiều vô kể, nói thì hay, nghe thì thích, tranh đấu cũng dữ dội, đến khi đem dùng ... “ Lưu Triệt nghiền ngẫm, hắn lần nữa có thêm nhận thức về Khoa kỹ Tây Bắc, một cái sơn môn luôn làm ra thứ hữu dụng lại không mang tư tưởng chính trị này đúng là thứ tốt:” Thong thả nghiên cứu đi, khi nào tìm được thứ mực thích hợp thì nói với trẫm.”

Nói xong câu đó Lưu Triệt rời khỏi xưởng in, không hiểu sao, Vân Lang cảm giác hắn vô cùng bi thương.

Tuy xưởng không lớn, nhưng xem hết toàn bộ quy trình cũng mất hai canh giờ, lúc này chiều ngả bóng, A Kiều cũng kết thúc ván bài, cùng Lưu Triệt lên chiếc xe ngựa lớn về Trường Môn cung.

Một đám quý phụ vô cùng kích động, hôm nay chẳng những được đánh bài với A Kiều quý nhân, còn gặp hoàng đế, tuy hoàng đế chẳng nhìn họ một cái, nhưng ai nấy ríu rít như chim non bàn tán không ngừng.

Tô Trĩ mặt như đưa đám ôm một cái hộp gỗ, Vân Lang lấy làm lạ mở ra xem, bên trong toàn là các loại trang sức, nếu là nông gia tiểu hộ mừng tới xỉu rồi, vậy mà sư muội y lại có vẻ muốn khóc.

Đám quý phụ còn chưa tận hứng, theo Tống Kiều tới Vân gia trang tử chơi bài, Tô Trĩ ủy khuất nhét hộp gỗ vào lòng Vân Lang:” Họ không cho muội chơi, chỉ được đứng bên nhìn, ai thắng cũng cho muội một ít ... Sư huynh ... họ ức hiếp muội, coi muội là trẻ con …”

Vân Lang ôm vai Tô Trĩ vỗ vỗ nhẹ, tính cách Tô Trĩ như thế dễ bị người ta coi như trẻ con cũng đúng, an ủi:” Đi với ta xem một người, muội khác những bà nương đó, kệ họ.”

Hoàng đế đã đi lâu rồi, Trần Đồng vẫn bị trói ngược tứ chi, đám đệ tử thì quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu lên.

Tô Trĩ kinh khủng cởi khúc gỗ khỏi miệng Trần Đồng, bóp quai hàm hắn nắn lại, sau đó nói:” E đã bị nội thương.”

Chưa đợi thừng trên người được cởi, Trần Đồng gian nan hoạt động cằm hỏi Vân Lang:” Vừa rồi là bệ hạ sao?

“ Đúng vậy, ngươi là người to gan nhất, cũng là người may mắn nhất ta gặp.” Vân Lang cười nhạt:

Hai mắt Trần Đồng trắng dã, lăn ra ngất xỉu.

Tô Trĩ lấy ngân châm mang theo người ra, chọn cái to nhất đâm vào người Trần Đồng, máu bầm đỏ sậm chảy ra. Vân Lang quát bốn tên đệ tử:” Còn quỳ đó làm gì, mau tới chăm sóc sư phụ các ngươi.”

Bốn tên học đồ bị quát một tiếng hồn vìa như trở về, chỉ là không tới giúp đỡ sư phụ mà còn ngã lăn ra đất, một tên còn ướt sũng quần.

Lưu Triệt đáng sợ ở chỗ một lời của hắn quyết định sinh tử của người khác.

Toàn bộ thiên hạ đều vận chuyển quanh tâm tư của hắn, từ sống tới chết, Diêm vương gia quyết định sinh tử nhân gian chỉ là truyền thuyết, còn Lưu Triệt có thể thực sự làm điều đó.

Con người dù bụng đầy tài chí, tư chất hơn người, chém rụng đầu rồi thì cũng là đống thịt thối thôi.

Thương thế của Trần Đồng rất nặng, nhưng hắn không hề có chút oán trách nào, ngược lại thi thoảng còn cười trộm, xem ra chuyện chửi hoàng đế mà còn sống sẽ được hắn khoe cả đời.

Hắn thậm chí còn không hề nghĩ tới, hoàng đế có nên đối xử với hắn như thế không.

Tên đệ tử đái ra quần thì điên rồi, sự sợ hãi quá mức đã phá hủy hoàn toàn linh trí của hắn.

Tô Trĩ sau khi khám cho Trần Đồng và tên học đồ bị điên không còn bận tâm tới chuyện bị đám quý phụ kia xem thường nữa.

Trần Đồng còn chẳng để ý tên đồ đệ bị điên, cho rằng bị hoàng đế dọa phát điên là phúc, đó là tư duy cổ nhân mà Vân Lang không sao hiểu nổi.

Trước khi Vân Lang đi, hắn vỗ ngực đảm bảo, chỉ cần rời giường sẽ tiếp tục nghiên cứu mực in.

Con người là thế, chỉ cần người khác thảm hơn mình là rất dễ thỏa mãn, ví như Tô Trĩ không bi thương nữa, ngồi trong xe khúc khích cười đếm số trang sức đẹp đẽ mà mình thu được.

Kỳ thực tuổi Tô Trĩ không ít hơn lão bà của Lý Cảm, nhưng Vân Lang nhìn nàng cười ngốc nghếch thở dài, tâm tính trẻ con đó, người khác rất khó đối xử với nàng như người lớn.

Dù sao không phải chuyện xấu,

Mạch ngoài ruộng đã cao hơn một xích, trổ bông rồi, đang phát tán phấn hoa, ruộng mạch bát ngát bị gió tối thổi qua hình thành đợt sóng lúa vô cùng tráng lệ.

Trên Vị Thủy nước chảy êm đềm có vô số vịt, chỉ cần ném cục đá xuống, cả đám lớn vỗ cách phành phạch bay lên huyên náo cả vùng.

Ruộng xanh, sóng lúa, đàn vịt tạo thành bức tranh mỹ lệ.

Không còn nhìn thấy bóng dáng bách tính trần truồng như dã thú làm việc trong ruộng nữa, Vân Lang vô cùng thỏa mãn, thời khắc này y sẵn lòng đi bộ từng bước qua khung cảnh đẹp mê lòng người này.

Xuyên qua ruộng lúa mạch là ruộng dâu, dâu trên cây đã tím, vừa vặn ăn ngon nhất.

Dâu Vân gia mới trồng chưa bao năm, cây nhỏ, dâu cũng chua, Vân Lang và Tô Trĩ vẫn ăn rất nhiều, lại còn hái thêm một giỏ, đây coi như niềm vui bất ngờ.

Về tới nhà thì Tống Kiều vẫn còn đang chơi mạt chược xã giao, sai người rửa sạch dây mang tới, Vân Lang không tiện, dâu trông ngon miệng thật đấy, ăn vào cái miệng thê thảm.

Miệng Tô Trĩ cũng tím ngoét, sắp tới sẽ là Vân Âm và Hoắc Quang, vì chúng đang ăn ngon lành.

Đại Vương không ăn dâu, Vân Âm cho vào mồm nó vao nhiêu nó nhổ ra bấy nhiêu, tiểu nha đầu cũng không ép nó ăn dâu, nó đang tuổi thích so bì, người khác răng tím, Đại Vương răng trắng là không chính xác, đến khi răng Đại Vương cũng tím nó mới tha.

Tống Kiều đánh bài xong, mời đám quý phụ tới đại sảnh ăn cơm, Vân Lang cũng không tiện tới, thế là dẫn Đại Vương đi tới Thần Vệ doanh.

Bình Luận (0)
Comment