Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 624 - Q4 - Chương 078: Có Kẻ Gây Khó Dễ.

Q4 - Chương 078: Có kẻ gây khó dễ. Q4 - Chương 078: Có kẻ gây khó dễ.

Thời tiết bên ngoài nóng nực, vào trong Thần Vệ doanh tức thì mát lạnh, Đại Vương thích lắm, nó giang cả tứ chi nằm bẹp xuống đất để lấy nhiều hơi mát nhất có thể. Ngoài dự liệu của Vân Lang, số lượng tượng đất mới rất nhiều, đều từ tay Hà Sầu Hữu mà ra.

Ông ta làm việc rõ ràng tỉ mỉ hơn Vân Lang nhiều, thậm chí còn khắc hoa văn lên khải giáp.

Khi Vân Lang định tiếp tục công việc thì vách núi lại lần nữa mở ra, Hà Sầu Hữu đi vào, chỉ nhìn Vân Lang một cái, sau đó sắn tay áo lên làm việc.

Đến khi dùng hết đất sét rồi, hai người tới suối nước trong sơn động rửa tay.

“ Sau này đừng tùy tiện đưa chủ ý cho người khác, đã nghĩ ra thì tự mình hoàn thành.” Hà Sầu Hữu giọng bất thiện:” Có biết lần này người được phái đi Long Thành là ai không?”

“ Ta không biết gì về Tú Y sứ giả, làm sao đoán ra được.”

“ Là một kẻ tên Hứa Lương, còn gọi là Cẩu Tử, một thiếu niên mà lão phu rất coi trọng, cơ trí, còn có vài phần trí tuệ. Giống ngươi ở chỗ, miệng nói lời nhân từ, lúc xuống đao thì không ngần ngại nửa phần.”

Vân Lang thản nhiên như thường, rửa tay trong nước lạnh:” Ai tin một người Hán vừa tới Hung Nô.”

“ Hắn đương nhiên có lễ vật theo cùng, Tả Ngô đủ chứ?”

“ Tả Ngô của Hoài Nam Bát Tuấn à, thế thì đáng tiếc quá, nghe nói tên này cực kỳ anh tuấn phong lưu.”

“ Có gì mà đáng tiếc, nhân tài vốn là dùng để lợi dụng, còn Tả Ngô chẳng qua là rác rưởi thôi.”

Những lời của Hà Sầu Hữu khiến Vân Lang chẳng nói thêm được gì.

Đứng ở góc độ của ông ta là thế, con người chỉ có dùng hay không dùng được mà thôi, tâm thái tiêu chuẩn của người cầm quyền.

“ Còn ngươi đừng có nghĩ ỷ vào có chút tài học mà muốn làm gì thì làm, nghĩ rằng thiên hạ không thể thiếu mình, khi thánh nhân xưa chết, vô số người gào khóc, cho rằng không còn thánh nhân thì đêm tối muôn đời xuất hiện, kết quả thế nào? Ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc từ phương đông, chẳng khác gì hôm qua, với thế giới này, chết ai cũng không quan trọng.” Hà Sầu Hữu nghiêm giọng răn dạy:” Ngươi nên ghi nhớ lời của ta vào trong lòng, ỷ tài mà kiêu cũng giống được chiều mà kiêu vậy, bệ hạ không thích thi phú ca từ như mọi người nghĩ đâu, nếu cần bệ hạ có thể coi những thứ đó chưa từng tồn tại.”

Vân Lang bực bội hừ một tiếng:” Ta dám ỷ tài mà kiêu cà, là ta giữ mạng biết không, bệ hạ trói ta lại rồi, đao sắp chém xuống rồi, không thể hiện một chút, lúc này ông đã gặp ta trong nhà lao.”

“ Ngu xuẩn, nếu ngươi sắp mất mạng, chẳng lẽ lão phu khoanh tay đứng nhìn, cho dù không ngăn được bệ hạ giết ngươi, ta cũng có cách giúp ngươi bình an rời đi. Bây giờ ngươi an toàn rồi, nhưng trong lòng bệ hạ, ngươi thành nhân vật phải đề phòng. Một khi bệ hạ đã đề phòng rồi, không ai leo lên được vị trí cao.”

Vân Lang phất tay:” Nói bao nhiêu lần nữa đâu, ta không hứng thú với quan chức Đại Hán, ta có định làm tể tương đâu.”

“ Bệ hạ không nghĩ thế, cho rằng ngươi sở dĩ ra sức khoe tài hoa là vì muốn làm tể tướng.” Hà Sầu Hữu trước khi đi cố tình khiêu khích bỏ lại một câu:” Lão phu cũng nghe thế đấy.”

Nực cười! Mình mà thèm lấy lòng hắn sao? Mình thèm cái chức tể tướng nát đó à? Lưu Triệt hắn tự cao quá rồi đấy, nếu ngươi không là hoàng đế, lão tử có đồ tốt dấu trong nhà, không thèm dâng lên, con bà nó, lần sau làm ra cái gì hay, nhất định để cả thiên hạ biết rồi mới nói cho hắn biết, cho hắn uất trào máu ra.

Bực tức phát tiết trong hang một hồi, Vân Lang thấy hết sức bất lực.

Sống ở triều Hán thật gian nan, bị Lưu Triệt chú ý là một loại thống khổ, mà bị hắn lãng quên là chuyện nguy hiểm, muốn tìm được điểm cân bằng này rất khó.

Nếu có thể tạo thành quan hệ quân tử chi giao nhạt như nước với Lưu Triệt là tuyệt vời nhất, đáng tiếc, Lưu Triệt không kết bạn với ai, hắn không thấy trên đời có ai đáng làm bạn với hắn.

Dù sao chỉ cần còn sống thì chuyện phải làm, Vân Lang nhanh chóng ném bất an cùng khó chịu trong lòng ra sau đầu, tằm Vân gia đã được ươm thành tơ, cuối cùng dệt ra lụa.

Nông tang đại sự, Vân Lang không thể không xem trọng.

Trước kia Vân gia chỉ có thể dệt ra lụa trắng, nếu như không thể biến lụa trắng thành những lợi tơ lụa màu sắc rực rỡ thì không thể khai thác thêm được lợi nhuận của nó.

Đáng tiếc sản nghiệp nhuộm tơ lụa bị thương nhân đất Thục nắm trong tay, bí phương của bọn họ ngàn năm qua chưa lộ ra ngoài.

Vân gia dã tâm ngùn ngụt thử nhuộm vải lụa, kết quả rất tệ, phai màu nghiêm trọng chưa nói, màu cũng chẳng đều.

Những cái đó Vân Lang có thể dần khắc phục, nhưng muốn tìm được thuốc nhuộm, sở hữu lượng thuốc nhuộm bất tận mới là điều kiện tiên quyết mở một xưởng nhuộm.

Thuốc nhuộm của Đại Hán đến từ tự nhiên, điều phối ra sao, nhuộm thế nào, thậm chí yêu cầu nhiệt độ, thời gian nhuộm đều không phải là thứ mà một gia tộc mới nổi như Vân gia có thể chạm vào.

Trường Môn cung không gặp vấn đề này, A Kiều muốn mở xưởng nhuộm, lập tức có người từ Đất Thục kiếm cho nàng mười mấy thợ nhuộm kỹ thuật cao thâm, không cần tiền công, làm xong việc đám thế gia thương cổ cầu xin Trường Môn cung không tiết lộ kỹ thuật này.

Bất kể là quan hệ thân mật với Trường Môn cung ra sao, chuyện này không có đường thương lượng, Vân Lang dựa vào giọng điệu của Đại Trường Thu khi từ chối nhìn thấy bóng dáng của Lưu Triệt.

Bất kể là A Kiều hay Lưu Triệt thì cũng coi lời thương nhân như đánh rắm, lần này sở dĩ nghiêm túc là vì cái thói của Lưu Triệt nó thế, hắn thích làm khó Vân Lang thôi.

Vì thế trong kho Vân thị lại chất đống lụa trắng vừa dệt xong.

“ Toàn là lụa tốt.” Lưu Bà vuốt ve lụa mình làm ra mà lòng đau như cắt:

Tống Kiều giận lắm, nhưng trước mặt hạ nhân chẳng thể trách móc hoàng tộc, chỉ biết thở ngắn than dài.

Vân Lang an ủi:” Trước kia nhà ta bán được tơ thì ai ai cũng đã vui lắm rồi, nay chúng ta dệt được cả lụa, vậy mà mọi người lại không vui.”

Bình Già chắp tay:” Hầu gia không biết, nay ở Trường An chỉ có hai nhà nhuộm được lụa, một là Trường Môn cung, hai là Hoàng thị của đất Thục, công tượng của Trường Môn cung tới từ Hoàng thị. Cho nên kỳ thực chỉ có Hoàng thị biết nhuộm thôi, bọn họ phải chia phân ngạch cho Trường Môn cung, nên để bù đắp tổn thất, chèn ép giá lụa của nhà ta. Chúng ta nếu bán lụa trắng sẽ tổn thất rất lớn, nếu thế thì chẳng bằng trực tiếp bán tơ.”

Vân Lang thấy Bình Già nói với giọng điệu tự tin, mỉm cười:” Phụ thân ngươi nói gì?”

“ Phụ thân tiểu nhân nói Trác thị chuẩn bị mở xưởng nhuộm.”

Vân Lang "ồ" một tiếng:” Bảo phụ thân ngươi đưa công tượng tới Vân gia luôn, ta trả ông ấy giá tốt.”

“ Hầu gia, thương cổ đất Thục kỳ thực gắn bó chặt chẽ, rất khó phân rõ ràng. Trác thị trước kia luyện sắt, ít can thiệp vào kinh doanh tơ lụa, nhưng trong nhà có công tượng biết nhuộm, tuy không khéo léo bằng Hoàng thị, cũng là công tượng hạng nhất.”

“ Những công tượng này không thể bán cho người khác, nếu không sẽ bị toàn bộ thương nhân Đất thục công kích, còn nếu Trác thị mở xưởng nhuộm thì không thành vấn đề. Đó là cách phụ thân tiểu nhân nghĩ cho hầu gia.”

Vân Lang thấy Tống Kiều không có phản ứng gì thì biết chuyện này đã được nàng đồng ý, tới bên cạnh hỏi:” Chẳng qua là chút tổn thất tiền tài thôi mà, sao chút kiên trì cũng không có.”

Tống Kiều vuốt ve bụng:” Có đứa bé này, tâm tư ganh đua của thiếp cũng phai nhạt rồi, chuyện trước kia thấy không thoải mái, giờ có thể nhẹ nhàng đối diện, thỏa hiệp một chút kỳ thực không sao. Hoắc thị, Tào thị nói không sai, một phụ nhân không thể thành đá cản đường của cả gia tộc ...”

Nghe Tống Kiều thao thao bất tuyệt, miệng đầy lời linh tinh, càng nói có vẻ càng hưng phấn, mang chút bi tráng của liệt sĩ, thậm chí tỏ ra kiêu ngạo ... Ài, rõ ràng bị đám khuê hữu tẩy não rồi ...

Bình Luận (0)
Comment