Đám lão bà của mấy bằng hữu thường xuyên cùng Tống Kiều ở một chỗ, rất dễ khiến Tống Kiều đơn thuần từ trong núi ra hình thành thế giới quan mới, dù sao phụ nhân xung quanh nàng đều thế, hơn nữa lại còn toàn thân phận cao quý, Tống Kiều bất tri bất giác học theo.
Bỏ đi thanh quý, cao ngạo sơn môn tạo ra ... Chỉ cần là có lợi với gia tộc, dù đương gia chủ phụ như nàng cúi đầu với tình nhân của trượng phu cũng không sao.
“ Gọi Tô Trĩ lại đây.” Vân Lang quay sang bảo Lương Ông:
Tống Kiều nhìn trượng phu không hiểu, khi họp hội nghĩ gia thần, Tô Trĩ không nên xuất hiện mới đúng.
“ Khi cần để ý vẫn phải để ý, để nàng trộn lẫn với đám phụ nhân đó đúng là không nên.”
Tống Kiều nhìn đống lụa trắng chất đống như núi, kiên trì nói:” Đây là chuyện trọng đại, thiếp không thể không coi trọng.”
Vân Lang quẹt mũi:” Nhà chúng ta khác nhà bọn họ, ta, nàng và Tô Trĩ đều xuất thân sơn môn, Vân Âm theo Hà Sầu Hữu học nghệ, cũng tính là xuất thân sơn môn rồi. Cả nhà ta xuất thân sơn môn, quyết định thân phận của chúng ta, hành vi của chúng ta phải phù hợp với đặc tính sơn môn. Đó là đạo tồn tại của Vân thị, cũng là điều khiến bệ hạ và triều đình coi trọng, nếu như chúng ta trở thành giống hệt nhà khác, với căn cơ mỏng manh của nhà ta, chỉ khiến họ xem thường.”
“ Nàng nói là chuyện trọng đại, nhưng chẳng qua là bớt kiếm ít tiền thôi, tiền không thể mua được thể diện nàng mất, không mua được tôn nghiêm của ta.”
Nghe gia chủ nói vậy, Bình Già cuống lên, mục đích của hắn và cha mình là đem Trác thị và Vân thị sát nhập làm một, với tài nguyên hai nhà, chắc chắn đưa Vân thị vào hàng ngũ hào môn đỉnh cấp:” Bẩm hầu gia, Trác thị không ...”
“ Im ngay, ngươi nên rõ vị trị hiện tại của mình là ở đâu, lần sau còn dám để lộ chuyện trong nhà, dù là với cha ngươi, ta cũng đuổi ngươi khỏi Vân thị.” Vân Lang nghiêm mặt nói:” Trác Cơ vốn có một chỗ ở nơi này, điều đó chưa bao giờ thay đổi, muốn tới, có thể tới bất kỳ lúc nào, không cần dùng thủ đoạn như thế.”
Bình Già cúi đầu lui xuống không dám nói nữa.
Tô Trĩ đối với việc có thể tham gia hoạt động cao cấp trong nhà thế này phấn khích lắm, lại còn do đích thân trượng phu gọi tới, cảm giác được coi trọng, ưỡn ngực đi vào.
Vân Lang đem đầu đuôi câu chuyện kể với Tô Trĩ, hỏi:” Muội thấy chuyện này nên giải quyết ra sao?”
Tô Trĩ trừng mắt lên với Bình Già, không chút do dự nói:” Ngươi về bảo Trác Cơ đưa đám công tượng đó tới đây, ta đem hết vàng của ta cho cô ta.”
Vân Lang mỉm cười xoa đầu Tô Trĩ, Tống Kiều cúi đầu ủy khuất.
Đợi khi tất cả mọi người lui ra rồi, Vân Lang nắm tay Tống Kiều:” Không nên học những người đó, chúng ta và họ là người ở thế giới khác nhau. Ta luôn tận lực giữ gìn sự đặc biệt Vân thị, nếu muốn sáp nhập Vân thị và Trác thị, thì đó là chuyện Vân Âm làm, Trác thị Trường An vốn là của nó. Nếu bây giờ Trác Cơ mang gia tài của mình tới đây, nữ nhân ngốc, nàng sẽ phải làm sao? Khi đó nàng nhún nhường hay chống lại đều là sai. Ta hiểu Trác Cơ hơn nàng nhiều lắm, nếu để Trác Cơ vào nhà ta theo cách đó, chúng ta sẽ thành Trác thị.”
Vân Lang tự biết mình không thể chống lại Trác Cơ, không phải vấn đề trí tuệ, mà ở tính cách của y, Tống Kiều với Tô Trĩ càng không phải đối thủ, dần dần Vân thị sẽ do Trác Cơ định đoạt thôi. Nếu Trác Cơ đường hoàng tới tiểu lâu mà y xây cho nàng, Vân Lang giang tay ôm nàng vào lòng, nhưng nàng muốn tới Vân thị bằng cách toan tính này, không thể chấp nhận, nếu không sẽ là sự kết thúc của Vân thị.
Suốt cả một ngày trước mắt Vân Lang là thân hình yểu điệu của Trác Cơ, cặp mông tròn trịa của nàng càng là ký ức sâu sắc.
Trác Cơ là mỹ nhân đỉnh cấp của Đại Hán, bất kể là Tống Kiều thanh nhã, Tô Trĩ ngây thơ, so với Trác Cơ sắc xảo quyến rũ đều kém một chút.
Có những nữ tử từ xương cốt phát tán sự dụ hoặc làm giống đực phải phát cuồng, quên hết tất cả.
Ý niệm tà ác sinh ra, ấp ủ trong đầu sẽ biến thành hồi ức, hoặc là ảo tưởng sống động.
Chuyện này không thể kéo dài, nhất là đối diện với ao sen thơm ngát mà trong đầu vẫn nghĩ tới có người uốn lượn của Trác Cơ không phải chuyện tốt.
Vì thế ông trời vì trừng phạt Vân Lang, để A Kiều mặc váy sa mỏng manh đi tới, nếu nói Trác Cơ là yêu tinh thì A Kiều là yêu tinh mang mặt thiên sứ, nhất là cách ăn mặc cởi mở của nàng thật khiến người ta phải nhìn vào chỗ nào cho phải, bất kể nhìn hay không nhìn đều thấy không thoải mái. Tô Trĩ bên cạnh Vân Lang cứ há mồm biểu thị kinh ngạc không che dấu, nàng không nghĩ nữ nhân có thể ăn mặc như vậy, áo gì mà mỏng chẳng khác gì không mặc, lại không thèm có tay áo luôn.
“ Xưởng nhuộm không thể cho ngươi dùng, muốn dùng thì có thể bán lụa cho ta với giá Hoàng thị đưa ra.” A Kiều cười tủm tỉm ngồi trên chiếc thuyền nhỏ bàn chuyện làm ăn với Vân Lang:
Vân Lang cắt một bông sen chưa nở cho vào giỏ của Tô Trĩ, rồi cười với A Kiều:” Nương nương cũng làm ăn từ bao giờ thế?”
A Kều như nghĩ tới chuyện gì buồn cười lắm, cười ngoặt ngoẽo:” Từ khi phát hiện ra ngươi không biết nhuộm vải, lại có nhiều vải trắng, ta liền muốn làm ăn với ngươi.”
“ Chuyện nhỏ thôi mà.”
“ Cho ngươi biết, lụa trắng nếu để một thời gian sẽ ngả vàng, giá càng thấp.”
Vân Lang gật đầu:” Cho nên thần phải nghĩ đường khác.”
A Kiều lộ ra nụ cười như hồ ly:” Lại ý đồ với ả tình nhân đáng thương của ngươi hả? Hoàng thị nói với ta rồi, yêu cầu ta can thiệp một chút. Hoàng thị tử tới chuyển lời bị ta sai người đánh gãy hết răng, có điều ta vẫn tiếp nạp yêu cầu của họ, ngươi thấy sao?”
Cả thế giới đều nghĩ Trác Cơ đáng thương, không phải vậy sao, nàng là nữ nhân không nhà để về, không có nam nhân nương tựa, còn y đường đường quan nội hầu mà, Vân Lang chắp tay một cái:” Nếu thần muốn thôn tính Trác thị thì ba năm trước chỉ cần một cái gật đầu, nương nương nghĩ nhiều rồi.”
“ Nếu ngươi muốn giữ thể diện, vậy giải quyết số lụa trắng chất đống trong kho thế nào?”
“ Nếu không có cách nào làm xưởng nhuộm, vậy Vân thị đành chế tác lụa trắng, thêm vào ít tiền công, bán cho người muốn tiếp nhận thôi.” Vân Lang thở dài:
“ Ngươi về đi, chúng ta bàn chuyện này sau.” A Kiều thấy y tỏ vẻ cam chịu như thế có chút phiền muộn xua tay:
Nói chuyện với A Kiều một hồi, Vân Lang toàn thân khô nóng, rời Trường Môn cung về nhà tắm nước mát một hồi, sau đó phái Lương Ông đi.
Đại Trường Thu là lão già gian xảo nhất trong những kẻ gian xảo, nếu phái người thông minh như Bình Già đi bàn bạc với ông ta, rất khó có lợi ích.
Nhưng với người thật thà như Lương Ông thì thường nhanh chóng có được kết quả công bằng. Với tính cách của Đại Trường Thu, lừa gạt Lương Ông là đại sỉ nhục.
Ở đại sảnh của chủ lâu, Tống Kiều, Lưu Bà, Hồng Tụ đang xé từng cái kém tằm trải lên giường, đừng thấy kén tằm nhỏ, cứ thong thả xé ra, trải kín cả giường, tất nhiên là mỏng nhẹ hết sức.
Sau đó Lưu Bà dùng cốt chăn bọc lại, khâu chỗ hở vào, thế là liền có một cái chăn tơ.
Tô Trĩ nhảy ngay lên giường, đắp chăn tơ, oa một tiếng:” Man mát, trơn trơn, thật là thích ...”
Lưu Bà sờ chăn tơ vừa hoàn thành, nhẹ như mây, vô cùng thoải mái, song tặc lưỡi:” Dù sao màu trắng hơi khó coi.”
“ Nếu chỉ dùng để ngủ thì ta thích màu trắng, cảm giác sạch sẽ thuần tịnh dễ chịu nhất.” Tống Kiều áp má lên cái chăn man mát nói:
“ Nhà chúng ta sản xuất thứ này, vừa đơn giản, lại bán giá cao, còn được giá hơn cả tơ lụa được nhuộm.”
… …