Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 626 - Q4 - Chương 080: Đây Mới Là Thành Tựu Thực Sự.

Q4 - Chương 080: Đây mới là thành tựu thực sự. Q4 - Chương 080: Đây mới là thành tựu thực sự.

“ Nói như vậy là Vân Lang nhận thua rồi?” Nghe xong A Kiều kể lại chuyện, Lưu Triệt đang uống rượu thất vọng lắm:

A Kiều không vui, tuy nàng luôn làm khó Vân Lang, người khác làm vậy thì nàng lại không đành lòng:” Xem chừng là như vậy, y còn phái lão phó tới thương lượng với Đại Trường Thu, muốn mua hết kén tằm tồn kho của Trường Môn cung, chuyên tâm làm lụa trắng, không bước chân vào sản nghiệp nhuộm nữa.”

Vân Lang nhận thua kiểu này làm Lưu Triệt chẳng có chút khoái cảm nào:” Vậy thì bán cho y, khi thu mua lụa trắng Vân thị, ép giá thấp chút là được.”

Kiếm bao nhiêu tiền với Lưu Triệt là vô nghĩa, hắn dồn Vân Lang vào tình thế khó khăn, xem y dùng thủ đoạn gì thoát thân, ai ngờ y xuôi tay nhận thua luôn, chẳng có tí kịch tính nào hết, cảm thấy rất vô vị.

Vân thị và Trường Môn cung là láng giếng, nên chỉ cần một tay thu tiền, một tay giao kén tằm là giao dịch diễn ra rất nhanh, ngay chiều hôm đó, toàn bộ kén tằm tồn kho của Trường Môn cung thuộc về Vân thị.

“ Ngươi chắc chắn Trường Môn cung không còn kén tằm nữa chữ?” Vân Lang vừa nhìn kén tằm nhập kho vừa hỏi Lương Ông:

“ Hết rồi ạ, lão nô xem rất kỹ, bên đó không còn lấy một cái kén nào nữa.”

Vân Lang hỏi Bình Già:” Còn kén tằm trong tay Hoàng thị cũng đem ươm tơ hết rồi?”

Bình Già lần trước bị gia chủ chỉ trích, làm việc càng thêm tích cực:” Vâng ạ, tiểu nhân bỏ hai trăm Vân tiền mua được tin này.”

“ Tốt, ngày mai tập trung toàn bộ phó phụ trung thành nhất trong nhà, bắt đầu làm chăn tơ, tưởng rằng khống chế xưởng nhuộm là khiến nhà ta đầu hàng à, đúng là nằm mơ nói mộng.”

Buổi tối, Tống Kiều vốn định ngủ một mình lại tới thư phòng Vân Lang, thấy Tô Trĩ đã trải giường xong, cởi áo đi ngủ, Tô Trĩ cũng định nhảy lên, cuối cùng cắn răng chạy mất.

Vân Lang lấy làm lạ:” Nàng muốn nói gì sao?”

Tống Kiều từ trong chăn thò đầu ra:” Tới hôm nay thiếp mới cảm thụ được phu quân thực lòng với thiếp.”

Vân Lang cười khổ, lần trước Tô Trĩ nghi ngờ, không ngờ Tống Kiều cũng thế, trừng mắt:” Ta thì nghi ngờ nàng rồi đấy, biết gần đây trong lòng ta bốc hỏa, sao còn đuổi sư muội đi.”

Tống Kiều chui đầu vào chăn cười rung người.

Vân thị thông qua chế tác chăn lụa thuần sắc đã tiêu thụ được hết lụa trắng trong nhà. Không chỉ đem lụa trắng bán với giá cao không thể xuất hiện, khiến Lưu Triệt bị bẽ mặt vì khả năng ứng biến của Vân Lang.

Vân Lang tất nhiên được lợi lớn, thu tiền chưa nói, chỉ riêng đêm hôm đó Tống Kiều tự phá vỡ giới hạn hết lòng ôn nhu hầu hạ đã khiến y kiêu ngạo rất lâu.

Tin vui không chỉ có thế.

Hoắc Khứ Bệnh dùng hai vạn bốn nghìn người trong tay, bất ngờ tấn công Chiết Lan vương ở Hoàng Diệp, đánh tan bảy vạn đại quân vá víu của ông ta.

Trận chiến này Hoắc Khứ Bệnh không dùng kế sách gì, cũng không dùng bất kỳ chiến thuật vu hồi gì, hắn chỉ lên ngựa, dẫn thuộc hạ đánh thẳng tới, đúng theo từng bước tiếp trận, giết địch, kiên trì rồi phá tan địch ...

Trận chiến này không chỉ đánh tan ba vạn binh mã bản bộ của Chiết Lan vương, còn có ba vạn tinh kỵ Nhật Trục vương, Hồn Tà vương và một vạn binh mã Hữu hiền vương vét hết gia tài mới có.

Triệu Phá Nô thay Vân Lang làm quân tư mã cưỡi chiến xa theo sau đường máu Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, dựa vào chiến xa kiên cố, ép kỵ binh người Nghĩa Cừ tới bên Đại Hà, kẻ nào không ngã xuống cũng bị nghiền nát.

Đi theo hổ, dù là dê cũng trở nên hung dữ, đám huynh đệ của Quách Giải dưới sự suất lĩnh của du hiệp tên Chương Đại, tử thủ Lão Hổ than không lui, tới khi tổn thất quá nửa cũng nghe thấy được tiếng hô vạn thắng.

“ Hà Tây cổ đạo, máu tanh tồng nặc, nước sông biến sắc, xác người ngựa dồn ứ thành đê, thảm không kể siết. Chiết Lang vương mất đầu, tiểu vương, đương hộ dưới trướng không quy hàng thì chết trong loạn quân, tiểu dân theo quân Nghĩa Cử như ruồi không đầu.” Tào Tương tay run lên vì kích động, đặt văn thư xuống:” Hận không thể theo quân xuất chiến.”

Vân Lang học tiểu học đã biết sự dũng mãnh của Hoắc Khứ Bệnh, vậy mà không ngờ hắn còn dũng mãnh hơn cả truyền thuyết, khi y và Tào Tương còn nhận định đây sẽ là trận khổ chiến vô cùng bất lợi, còn nghĩ đường lui cho hắn, còn lập kế phản giản định chia rẽ nội bộ Hung Nô. Vậy mà hắn chỉ cần đánh một trận giải quyết xong tất cả rồi, tên khốn đó, không phục không được:” Trận này Khứ Bệnh đã đánh nát chiến ý của Hung Nô, về sau đất Hà Tây khó có chiến sự lớn nữa.”

“ Hồn Tà vương, Nhật Trục vương sẽ chạy thôi.” Tào Tương gật đầu:

“ Chạy đâu, chúng không còn tư cách đặt điều kiện với Y Trật Tà nữa, tới Long Thành thế nào cũng bị Y Trật Tà chặt đầu, cướp lấy bộ thuộc thôi.”

Tào Tương luyến tiếc:” Hà Tây lớn lắm, Công Tôn Hoằng đã tính phân chia thành năm quận, Tang Hoằng Dương tới Hà Tây, xem chừng muốn tiếp nhận chiến quả của Khứ Bệnh. Ôi, chúng ta không tham gia vào trận chiến này, thật tiếc.”

Vân Lang bĩu môi, tên này hết đau lại quên đòn: “ Có được có mất, ngươi xem thành quả mà không nhìn tổn thất nên mới nghĩ thế.”

“ Đánh trận sao có thể không chết người, có quân công như thế, dù chết sạch cũng đáng.”

“ Quận thủ Lũng Tây Trương Xương Văn không nghĩ như ngươi đâu.”

Tào Tương lấy lại văn thư từ tây Vân Lang, đọc:” Thần Lũng Tây mục thủ Trương Xương Văn bách bái bệ hạ, Hà Tây định rồi!”

Đọc xong lườm Vân Lang.

Vân Lang ve cái cằm không râu:” Được rồi, được rồi, ta thừa nhận ta đang ghen tỵ muốn chết đi được đây.”

“ Ta cũng thế.” Tào Tương ngửa mặt ra sau, đầy vẻ khao khát:” Ngươi nói nếu lúc này huynh đệ ta còn ở trong quân, bây giờ sẽ vinh quang thế nào. Đông Phương Sóc vứt mũ mạo hiểm bị huân quý giết chạy tới Dương Lăng ấp chúc mừng, Tư Mã Thiên chẳng đi giày đã nhảy lên chiến mã của ta. Dọc đường tới đây ta thấy bách tính cũng bỏ công bỏ việc đó chạy hết, hướng về Dương Lăng ấp ăn mừng, ta đi qua Phú Quý trấn, vắng tanh vắng ngắt.”

“ Ngay cả Vân thị ngươi, hai huynh đệ ta ngồi suốt nãy giờ mà chẳng ai ngó ngàng tới, cũng chẳng thấy nha đầu Hồng Tụ của ngươi mang bánh mang nước tới, chứng tỏ ngươi cũng bị bỏ quên rồi.”

Vân Lang rót một chén nước lã bổ xung:” Ngươi chưa biết loan giá của bệ hạ cũng về Trường An, A Kiều còn bế cả khuê nữ theo, dọc đường còn liên tục ném tiền ...”

“ Hết chịu nổi rồi.” Tào Tương đứng bật dậy bỏ chạy:” Lão tử đi đây, nếu không phải đợi ngươi thì lúc này ta đã cởi sạch sẽ nhảy múa với đám vũ cơ rồi, ngươi không đi thì ta đi trước đây, ở Trường An còn có đám người đợi ta ...”

Vậy là chỉ còn lại một mình Vân Lang, tất nhiên y vui mừng cho Hoắc Khứ Bệnh, nhưng bảo một người đã biết hết lịch sử, biết Hoắc Khứ Bệnh sẽ còn lập nên chiến công hiển hách hơn nữa lại cũng kích động như bao người khác là không thể.

Lúc này Vân Lang ước gì mình không biết gì hết, để có thể chung vui với tất cả mọi người, chứ không phải ngồi đây ... Ài, đến nước cũng hết rồi.

Vân Lang xách ấm xuống lầu lấy nước thì gặp Liên Tiệp dắt ngựa tới:” Hầu gia đi đi, lão nô trông nhà là được.”

Đây đâu phải việc của Liên Tiệp, Vân Lang ngớ ra:” Trong nhà chỉ còn ngươi thôi à?”

“ Vâng ạ, Đại phu nhân, Nhị phu nhân đã đi rồi, Đại nữ cũng dẫn theo Đại Vương, lão tổ tông theo loan giá bệ hạ.”

Vân Lang gãi đầu, Tô Trĩ ham vui còn hiểu được, Tống Kiều đang bụng mang dạ chửa như thế mà đi làm gì:” Lương Ông với hai tên ngốc Mạnh Đại, Mạnh Nhị đâu?”

“ Đi hết rồi ạ, giao gà vịt cho lão nô chiếu cố.”

Bình Luận (0)
Comment