Đến cả lão bà cũng đi rồi, Vân Lang còn ở lại nhà là không phải, nên nhảy lên chiến mã đi luôn, giao cả Vân thị cho một mình Liên Tiệp là không thỏa đáng, nhưng thêm vào y nữa cũng khá hơn đâu.
Ngựa ra tới đường liền phải giảm tốc độ, vì trên đường toàn người là người nô nức kéo nhau đi về một hướng, tiếng hô “vạn thắng” thi thoảng lại vang lên, sau đó truyền đi như sóng gầm.
Với cái tinh thần này Vân Lang dám khẳng định, nếu giờ Hung Nô dám tập kích Thượng Lâm Uyển như năm xưa, những người này không hoảng loạn cuống cuồng bỏ chạy mà kéo nhau đi giết nô, sau hôm nay chắc chắn người tình nguyện tham quân nhiều vô số.
Đây là chuyện có lợi cho đoàn kết dân tộc còn lỏng lẻo này, song lại mất thêm nhiều sức lao động.
Một bên là đồng ruộng, một bên là Vị Thủy, không thể chen qua, Vân Lang kiên nhẫn theo đám đông ca múa nhảy nhót, được một đoạn phát hiện ra không ngờ còn có một cái thuyền ở bến tàu.
Thuyền lão đại quát tháo ngăn cản những người muốn lên thuyền, bị đám đông chửi bới cũng không nhân nhượng.
Vân Lang thúc ngựa rẽ đám đông đi tới, vỗ vai thuyền lão đại:” Ta muốn tới Trường An, không cần giám thị ta nữa, chúng ta cùng đi đi.”
Thuyền lão đại choáng váng, còn cố giả ngốc:” Ui dà dà, hầu gia ngài nói gì thế?”
“ Đến chó nhà ta cũng biết ngươi là Tú Y sứ giả rồi, khai thuyền đi.”
“ Hầu gia ...”
“ Đừng lải nhải nữa!” Vân Lang vung roi ngựa quất thuyền lão đại một cái, sau đó kéo chiến mã lên thuyền:
Thuyền lão đại quát tháo thuyền phu mau chóng lên thuyền, xua đuổi bách tính đi. Là hầu gia rồi, nên ngang ngược một chút, đứng một mình trên thuyền, Vân Lang chẳng để ý bách tính cầu xin lên thuyền, vẫn có chút lo lắng nhìn Vân gia trang tử xa dần, cả trang viên chỉ còn tên lùn ba tấc trông nhà không ổn tý nào.
Thuyền lão cũng là người biết ý tứ, cười nịnh:” Hầu gia, người của Trường Môn cung đi hết rồi, ngài không cần lo trong nhà có chuyện, còn có nhân thủ bọn tiểu nhân ...”
“ Ta chính là lo các ngươi, trộm cắp bình thường làm gì dám nhòm ngó hầu phủ, chỉ có đám Tú Y sứ giả các ngươi mới dám làm bừa làm bậy.”
“ Kỳ thực với Tú Y sứ giả như tiểu nhân, một khi thân phận đã bại lộ, lúc này đáng lẽ nên làm lật thuyền, khiến ngài rơi xuống nước mà chết, với tiểu nhân mà nói là kết quả tốt nhất.” Thuyền lão đại cười ha hả:
Vân Lang nhìn xuống nước:” Vậy còn đợi gì nữa.”
Thuyền lão đại điều khiển huyền đi vào dòng nước, thuyền lắc lư một chút, sau đó tốc độ nhanh hơn nhiều:” Vì Đại Hán thắng rồi.”
“ Đó là điều tất nhiên, nếu như không phải vì chuyện khác níu kéo, lúc này khả năng ta còn đang truy kích Hung Nô.”
Thuyền lão đại dậm chân tiếc nuối:” Ngài đáng lẽ không nên ở lại nhà, nếu như tham gia đại chiến này, nửa đời sau chỉ cần nằm ăn cơm thôi.”
Vân Lang chỉ cười không đáp.
Cho dù trong lòng Vân Lang có chút hối tiếc, nhưng nghĩ lại mấy cuộc đại chiến trước kia, chút hối tiếc đó tiên tan hết.
Y không thích chiến tranh, cũng không phải là người thích hợp kiếm cơm từ chiến tranh.
Thượng Lâm Uyển vắng vẻ lúc này chẳng biết đâu ra nhiều người như thế, trên bờ đê người xe như nước ...
Vân Lang còn đang cảm khái thế sự vô thường, đột nhiên nghe thấy trên bờ có rất nhiều người đồng thanh gọi mình, quay đầu nhìn thấy Tiểu Trùng đứng trên đê nhảy tưng tưng vẫy khăn tay.
Tống Kiều, Tô Trĩ được một đám gia phó xúm quanh cũng đứng bên bờ, Đại Vương càng chạy tới mép nước gầm gừ.
“ Cập bờ.”
“ Hầu gia, xe ngựa không lên thuyền.” Thuyền lão đại nhìn cái xe ngựa lớn của Vân gia liên tục lắc đầu:
“ Chỉ cần người lên là được.”
Thuyền vừa mới cập bờ Vân Lang bắc ván thuyền, Tiểu Trùng là người đầu tiên chạy lên thuyền, chưa đứng vững đã chửi mắng hành vi ác liệt của thuyền lão đại trước đó không chịu cho họ lên thuyền.
Tự mình bế Vân Âm, dìu Tống Kiều xuống thuyền, đám Lưu Bà cũng tham gia đội ngũ chửi mắng thuyền lão đại, thế là thuyền náo nhiệt hết sức.
Vân Lang đỡ Tống Kiều ngồi xuống:” Sao gấp như thế?”
Tống Kiều chỉ Tô Trĩ:” Chàng đi mà hỏi muội ấy, thiếp vừa mới lên xe, định bảo Hồng Tụ đi xem chàng và Bình Dương hầu nói chuyện xong chưa thì muội ấy đã đánh xe đi rồi.”
Vân Lang kéo Vân Âm đang cúi đầu định dùng tay nghịch nước sông lại, đưa cho Hồng Tụ trông coi, đánh vào mông một đứa khác định học theo, đẩy nó cho Lưu Bà.
Có thể nhìn ra Tống Kiều có chút thất vọng.
Thời gian qua Vân thị vô cùng chói mắt, nhất là chăn tơ tằm xuất hiện càng là đồ tốt huân quý tranh nhau mua.
Tống Kiều không quên được hôm đó nàng và Tô Trĩ đánh một xe tơ lụa sang tặng A Kiều, A Kiều sau khi biết chăn tơ tằm làm ra thế nào, mặt tím tái, chẳng nói một lời khách sáo đã nâng trà tiễn khách.
Vân thị chế tác chăn tơ tằm rất nhiều, sau khi đem tặng cho huân quý quen biết mỗi nhà hai cái, vẫn còn đủ bán cả năm.
Chuyện này làm Tống Kiều đắc ý cực kỳ, vậy mà chính lúc ấy quân báo Hoắc Khứ Bệnh đại phá Hung Nô truyền về, cướp hết hào quang của nàng.
Tống Kiều sở dĩ vội tới Dương Lăng ấp chẳng phải là không muốn vắng mặt ở đại hội chúc mừng, tin tức tốt như thế mà không ngay lập tức tới chúc mừng Hoắc thị là vô cùng thất lễ.
Ngồi thuyền không thể trực tiếp tới Dương Lăng ấp, Chử Lang sớm đoán trước nên mang xe ngựa và phó dịch tới bến tàu chờ đợi.
Đoàn người Vân Lang sau khi vào Dương Lăng ấp liền bị kẹt cứng, cơ man người là người, đi bộ còn chen được, xe ngựa chịu chết.
May mà ấp lệnh biết huân quý ở trong thành nhiều, chuyên môn để lại cổng bắc cho huân quý đi lại, dù là thế, có hai dặm đường xe ngựa của Vân gia phải đi mất nửa canh giờ.
Lúc này tinh thần hiếu võ của người Hán thể hiện vô cùng rõ ràng, nam tử trên đường ai ai cũng mang đao mang kiếm, ngay cả nữ tả y phục hoa lệ đeo rèm che mặt cũng có thanh đoản kiếm bên hông.
Khắp nơi là những màn biểu diễn tạp kỹ, trong đó múa võ luôn được hưởng ứng nhất, ai nấy khảng khái cởi hầu bao ném tiền tới tấp, làm Vân Lang nhìn mà sợ cái tên vừa biểu diễn màn múa thương đặc sắc kia bị thương.
Cả nước ăn mừng rất dễ dàng khiến người ta quên hết tất cả, Vân Lang nhìn thấy một nữ tử vừa bị mấy tên vô lại ôm ấp sờ mó đang chửi bới bên đường, cảnh cáo Tô Trĩ cũng đang háo hắc nhìn ngó khắp nơi:” Không được chạy linh tinh đâu đấy.”
Tô Trĩ kiêu ngạo đáp:” Ai thèm cùng với đám hạ nhân phó dịch chạy bừa ngoài đường. Hoắc thị sớm truyền tin, nhà họ đã quét dọn trạch viện chỉ đợi muội và sư tỷ tới đấy.”
“ Vân gia huynh trưởng có trên xe không?”
Một giọng nói quen thuộc bên ngoài xe gọi, Vân Lang vén rèm xe lên, nhìn thấy Vệ Kháng ngồi trên ngựa, hộ vệ cái xe màu đen, một thân võ phục lụa màu xanh thẫm, trường kiếm chéo vai, dải lụa búi tóc bay bay, mặt hơi hếch lên trời ...
“ Tử Ngọc.”
Tô Trĩ thò đầu ra toét miệng vẫy vẫy, quý công tử kiêu ngạo kia chỉ hận không thể thu nhỏ mình lại, chắp tay một cái, sau đó vờ bị đám đông cuốn đi.
“ Huynh xem kia, trẻ con thành thân rồi, còn biết tị hiềm cả muội nữa.”
Nha đầu vô tư này cho tới giờ vẫn chẳng hề biết Vệ Kháng trước kia si mê mình, Vân Lang cũng không lộ ra, nói khác đi:” Muội đừng bắt nạt Vệ Kháng nữa, Tào Tương bảo sau khi về Trường An, mất nửa năm tiểu tử ấy mới thoát khỏi ám ảnh muội gây ra, giờ còn không dám ăn thịt. Thôi, Vệ Kháng gọi ta đó, Hoắc thị giờ toàn là nữ quyến, ta tới không thích hợp, các nàng cứ chơi đi, ta tự đi chơi.”
“ Không được tới Trường An với Tào Tương đâu đấy.” Tô Trĩ cảnh cáo, nàng biết đi với Tào Tương không có chỗ nào tốt lành hết.
…. ….
Tác phẩm miêu tả chiến tranh kịch liệt thì nhiều, nhưng mấy tác phẩm miêu tả niềm vui chiến thắng thế này? Nếu mọi người để ý kỹ sẽ thấy, Hán Hương không chú trọng vào miêu tả sự kiện lớn, mà miêu tả cuộc sống bên lề những sự kiện đó, một góc nhìn thường bị bỏ quên.
Giống sự kiện Lưu Lăng gài gián điệp vào Đại Hán trước, truyện không chú trọng âm mưu đấu đá, mà cho thấy ảnh hưởng xung quanh sự kiện gây ra.
Đổi một góc nhìn, bạn sẽ thấy sức hút đặc biệt của Hán Hương.