Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 628 - Q4 - Chương 082: Đều Là Vì Lợi Ích.

Q4 - Chương 082: Đều là vì lợi ích. Q4 - Chương 082: Đều là vì lợi ích.

Kệ cho Tô Trĩ hăm dọa cảnh cảo, không lâu sau Vân Lang vẫn ung dung tới Hồi Xuân lâu Trường An, nơi này khắp nơi hoa thơm liễu đẹp, bốn bề ca vũ rộn ràng, tiếng cười khanh khách lả lơi, tiếng người đánh bạc, cãi nhau, huyên náo vô cùng. Không khí đầy vị buông thả, đẹp là nữ ca cơ vũ giả, phóng túng là đám huân quý.

So với sự cuồng nhiệt ở Dương Lăng ấp thì người Trường An kiềm chế hơn nhiều, một là Trường An ít bách tính, hai là huân quý không làm chuyện ra đường nhảy múa hay tỷ võ, bọn họ tụ tập ở thanh lâu phát tiết cảm xúc trong lòng.

Vừa mới bước qua cổng liền có một tên hoàn khố không quen mặt ăn mặc diêm dúa lại còn trát cả lớp phấn dày hớn hở chạy tới kéo tay Vân Lang hô lớn:” Vĩnh An hầu tới rồi.”

Vân Lang gỡ bàn tay dơ dáy của hắn ra, cố nén kích động lau tay, cười hỏi:” Tới khi nào thế?”

“ Khứ Bệnh Nhi huyết chiến mười dặm, đao kiếm gãy cả, chiến mã đổi ba lần, bản thân không một thương tích, ai nấy đều khen ngợi. Có người thích quân trận đang thảo luận xem có cách nào lên chiến trường mà không có thương tích không?”

Vân Lang xua tay:” Không có, chỉ có may mắn thôi.”

“ Ài, Vân huynh nói lời ấy sai rồi, Khứ Bệnh Nhi từ khi lên trận tới nay, lấy thân làm sĩ tốt là chuyện thường, tới nay bình an vô sự, tiểu đệ còn nghe nói tới nay da vẫn như ngọc, không có lấy một vết thương. Huynh đệ thấy nhiều người vũ dũng tuyệt luân rồi, nhưng không thiếu tay thì thiếu chân, như Trương gia tam lang, cùng Hung Nô huyết chiến một hồi ở Thượng Lâm Uyển, nay hai chân ở đâu?”

Tên hoàn khố không nhớ ra tên còn đang ba hoa với Vân Lang thì một cái gậy chọc giữ hai mông hắn, hắn không giận mà còn mừng, quay lại ôm Trương Liên ngồi trên xe lăn:” Không ngờ ca ca có hứng với đệ, hay là đợi sau yến tiệc, chúng ta vào phòng tâm sự.”

Trương Liên rống lớn:” Cút mau.”

Tên hoàn khố vẫn cười hì hì nắm tay Trương Liên thân thiết rất lâu mới đi.

Vân Lang ngay lập tức kéo ống tay áo Trương Liên lau tay, còn hận không thể dùng a xít rửa cho sạch.

Trương Liên ngao ngán:” Đâu cần tới mức thế.”

Vân Lang nổi giận:” Ta vừa vào Trường An thì gia phó của ngươi đợi sẵn mời tới Hồi Xuân lâu, ta phấn chấn tới nơi, ngươi lại để một tên Long Dương đứng cửa tiếp khách là sao?”

Trương Liên biết tính Vân Lang, vẫy tay gọi một ca cơ mang nước sạch tới cho y rửa tay rồi mới giải thích:” Hắn là Chung Ly Viễn, hậu nhân của mãnh tướng Chung Ly Muội dưới trướng Hạng Vũ, tổ tiên hắn chiến bại tự sát, Thái tổ cao hoàng đế sau khi thống nhất thiên hạ không trừng trị Chung Ly thị, nhưng thanh danh nhiều năm chưa thấy. Không biết vì sao lại đột nhiên tới Trường An, thịnh yến hôm nay do hắn chuẩn bị, nhẫn nại một chút.”

Vân Lang ném khăn tay đi:” Cơm rượu hôm nay không ăn nổi nữa rồi.”

“ Nhẫn nại một chút, có hắn thì huynh đệ chúng ta có thể khoái hoạt ở Trường An rất nhiều ngày.” Trương Liên nói rồi xoay bánh xe, kéo Vân Lang vào hoa sảnh chuẩn bị sẵn.

Vân Lang đứng sau xe đẩy Trương Liên, đi được một đoạn nghe thấy Chu Hồng đang nói văng nước bọt miêu tả cho đám đông nghe Hoắc Khứ Bệnh đại chiến Hung Nô thế nào.

Nghe được vài câu lắc đầu:” Hoắc Khứ Bệnh mà chỉ cần tác chiến một nửa như Chu Hồng kể thì bây giờ chúng ta đi phúng điếu hắn rồi chứ chẳng phải ở đây ăn mừng.”

“ Cần phải như thế, Khứ Bệnh càng lợi hại, cho thấy đám giá áo túi cơm chúng ta cũng lợi hại mà, người thế nào kết bằng hữu như thế, Chu Hồng trát phấn lên mặt chúng ta đấy.”

Bị Trương Liên liệt vào hàng ngũ giá áo túi cơm làm Vân Lang rất bất mãn, nhưng đem so với Hoắc Khứ Bệnh, y chỉ đành chấp nhận điều này.

Giờ mới nhận ra sống cùng thời đại với Hoắc Khứ Bệnh là vô cùng thống khổ, y và Hoắc Khứ Bệnh đều là thiếu niên hầu tước, nên đi tới đâu cũng bị người ta đem ra so với Hoắc Khứ Bệnh, đúng là sự ngược đãi tàn khốc.

Quân công tối thượng, trước đó kỹ xảo Vân gia còn được bao nhiêu nhà thèm khát, bây giờ đem so với chiến công của Hoắc Khứ Bệnh, bị người ta nói như thế toàn là thứ vặt vãnh không đáng tiền vậy.

Đẩy Trương Liên tới chỗ vắng vẻ nhất ngồi xuống, chưa kịp uống ngụm nước thì Chu Hồng đã đi tới cầm luôn chén rượu trước mặt y uống cạn:” A Lang, sao tới nhanh thế, thám mã vừa báo A Tương vẫn cách hai mươi dặm.”

Vân Lang không nhiều lời:” Nói, các ngươi mời ta tới đây làm gì, ta thích chỗ thanh tĩnh.”

Chu Hồng ngồi xuống đối diện, đuổi hai ca cơ đang ôm tay mình đi:” Hôm nay khách chính không phải ngươi hay A Tương, mà là Quách Giải. Các ngươi không tới, Quách Giải không chịu mở miệng. Bây giờ phó dịch Hán gia đắt quá rồi, không đủ dùng nữa, Hồ nô tốt hơn.”

Vân Lang nhíu mày:” Nói rõ xem nào.”

“ Ngươi vẫn chưa biết gì à?” Chu Hồng vô cùng kinh ngạc:

“ Biết gì?”

“ Tấu chương của Khứ Bệnh tới Trường An rồi, công lao trận này hắn không nhắc tới bản thân một chữ, ngược lại nhắc nhiều tới đám Triệu Phá Nô, Lý Cảm, Tạ Ninh cùng Lũng Tây quận thủ Trương Xương Văn. Những người đó đánh trận, nhắc tới tên không ai nói, nhưng trong tấu chương lại còn có ngươi và A Tương. Có thể dự liệu, trận chiến giải trừ biên hoạn tây bắc của Đại Hán này sẽ được thưởng cực lớn, phàm là ai có tên trong tấu chương sĩ phát đạt.”

“ Giờ ngươi còn thấy mấy phó phụ đáng thương của ngươi còn chiếu cố nổi gia sản lớn như thế không?”

Vân Lang lắc đầu:” Chiến công do đám Khứ Bệnh dùng máu đổi lấy, ta không dám nhận công lao xương máu của huynh đệ. Gia sản Vân thị cũng quá nhiều rồi, nay cần chỉnh hợp tinh giản, không phải mở rộng.”

Trương Liên nắm tay Vân Lang:” A Lang, ngươi bản lĩnh lớn, có cả vạn cách kiếm tiền, hiển nhiên không cần, nhưng thương lấy người huynh đệ không có chân này được không? Công lao của Khứ Bệnh là hào quang trên người chúng ta, Khứ Bệnh kiến lập công lao bất thế, chúng ta tranh thủ xin bệ hạ ít quan tước, chức vị.”

“ Quách Giải lần này lãi lớn nhất, chết gần hai nghìn du hiệp khiến bệ hạ, tể tướng đều phải thay đổi cảm quan. Trước kia ngươi đùa giỡn hắn như khỉ, còn chuẩn bị biến hắn thành thánh nhân, giờ hay rồi, tên này cách thánh nhân không xa nữa.”

“ Bản thân hắn hai lần theo các ngươi chinh chiến, đám huynh đệ lại tử chiến bên sông, chết quả nửa, số còn lại đều thương tàn, triều đình ban thưởng là đương nhiên. Quan trọng nhất qua trận này du hiệp Quan Trung coi như phế hết rồi, Công Tôn Hoằng còn định chỉnh đốn du hiệp, giết vài tên chấn nhiếp, giờ không cần nữa.”

Vân Lang càng nghe càng phiền lòng, hối hận vì tới chỗ này, đáng lẽ ở nhà cho thanh tịnh, phất tay:” Nói thẳng vào việc chính đi.”

Trương Liên thấy Vân Lang mất kiên nhẫn, không dám dài dòng nữa:” Đại Hán ta không thiếu đất, nhưng thiếu lao lực, từ khi Vân thị dùng một đám phó phụ không tốn tiền mua mà lập nên cơ nghiệp, rất nhiều người học theo. Kỳ thực nói ra cũng là ngươi gây họa, huân quý Quan Trung giờ hận chết ngươi rồi, vì mấy nhà có dư tiền một chút cũng phát tiền cho phó dịch ...”

Vân Lang hiểu rồi, chẳng trách nhiều tên nói lời chướng tai với y như thế, cầm bầu rượu lên tu một ngụm lớn:” Cho nên đám chó không đổi được thói ăn phân các ngươi muốn kiếm nô lệ về để không phải trả tiền chứ gì.”

Bị chửi như thế Chu Hồng vẫn vô sỉ gật đầu:” Đúng thế, không phải trả tiền cho phó dịch là tốt nhất, nhà ta nhiều mỏ quặng, phó dịch nay chết một người, mai chết một người cũng không đành lòng, thay đổi một chút, khỏi bị đám phụ nhân trẻ nhỏ khóc nghe mà bực mình.”

Trương Liên đánh mắt ra hiệu, một tiểu cô nương run rẩy tới rót rượu cho Vân Lang, có thể nhìn ra nàng vừa tới, dù khí chất hay hành vi đều không hòa nhập với lầu các xa hoa vô cùng này.

Tóc mai còn có vài sợi tóc tinh nghịch chưa được chải lên, nhìn kiều tóc là hiểu chưa thể hàng phục được kiểu tóc bách tính trước kia.

Rượu vừa sánh ra ngoài, ánh mắt quý phụ mỹ diễm trở nên ác liệt, tiểu cô nương sợ hãi nhìn Vân Lang.

Vân Lang đẩy chén rượu cho Chu Hồng:” Ta không quen dùng chén người khác đã uống.”

Chu Hồng không phật ý, tính Vân Lang rất cố quái, cầm chén uống luôn:” Tới giờ ta mới cảm thụ hết lời ngươi từng nói, tất cả tài phú đều tới từ đôi tay con người. Bây giờ người đúng là tài phú. Chúng ta cần người, cần rất nhiều người, tùy tiện bắt bách tính thì không được rồi, bắt Hồ nô thì không thành vấn đề, chuyện này cần Quách Giải dẫn đầu. Vân huynh, đây không phải là yêu cầu của một nhà, hai nhà, mà là toàn bộ huân quý Trường An.”

Bình Luận (0)
Comment