Vân Lang nhìn xung quanh, hoa sảnh vốn huynh náo tưng bừng, từ lúc Chu Hồng bắt đầu nói liền yên tĩnh lại, vũ cơ ngừng múa giữ nguyên tư thế, nhạc công tay đặt hờ lên nhạc khí, một khi chủ nhân nói tiếp tục, bọn họ sẽ ngay lập tức bắt đầu lại.
Chuyện đã tới mức này kỳ thực không cho Vân Lang lựa chọn nữa rồi, Quách Giải sở dĩ nói muốn đợi y và Tào Tương lên tiếng mới quyết định, kỳ thực là biểu hiện muốn quy thuận bọn họ,
Trong mắt Quách Giải, Vân Lang tất nhiên sẽ đồng y rồi, trước kia ở Thụ Hàng thành, chính Vân Lang là người ngầm dung túng hắn bắt dã nhân về.
Chuyện này chưa nói về nhân tính đúng hay sai, vẻn vẹn là lập trường mà nói, Vân Lang hiện giờ là một phần tử của giới huân quý, không có lý do gì để không đồng ý, nếu không thì là chặn đường phát tài của người ta.
Có câu, chặn đường phát tài như thù giết cha mẹ.
Nếu Vân Lang không đồng ý, ba người Hoắc Khứ Bệnh chắc chắn không nói gì mà đứng về phía y, như thế bốn người phải đối đầu với toàn bộ huân quý, làm như thế là cói lỗi với huynh đệ, nhất là trong thời đại này, vì một đám người Hồ mà đắc tội với huân quý, có lỗi với huynh đệ, thế nào cũng bị toàn bộ phỉ nhổ.
Chưa nói, Lưu Triệt chắc chắn hoài nghi lập trường của y.
Khi Quách Giải được một đám người xúm xít xung quanh, hắn lập tức nhìn thấy Vân Lang ngồi ở góc, đi nhanh tới, thuận thế ngồi dưới y, chắp tay thi lễ.
Vân Lang liếc mắt nhìn Quách Giải, thần sắc khó lường:” Ngươi làm tốt hơn cả ta dự liệu đấy.”
Quách Giải cung kính nói:” Nếu không có hầu gia hết lòng tiến cử, các huynh đệ dù có lòng vì nước quyên thân cũng không cách nào thỏa nguyện. Nay ai nấy đều chết đúng chí bình sinh, đều cảm tạ đại ân đại đức của hầu gia.”
Tên này làm việc trước sau luôn kín kẽ như vậy, Vân Lang cười lớn:” Không cần ở bên ta nữa, đi hưởng thụ vinh diệu đáng có thuộc về người đi.”
Quách Giải nâng chén mới Vân Lang, nhưng không đi đâu cả, thái độ không khác gì một tên gia phó, người khác nhìn vào, hiển nhiên đem mọi trách nhiệm tính lên đầu Vân Lang rồi. Mà Vân gia không dùng nô lệ, xưa nay chưa bao giờ thèm nhận một đồng từ lợi ích buôn bán nô lệ của Quách Giải, hiển nhiên sau này bao nhiêu lợi ích vẫn vào tay Quách Giải.
Vì có Vân Lang và Quách Giải ở đây, cho nên chỗ vắng vẻ lại lập tức biến thành trung tâm.
Tiếng cười cao chói tai vô cùng quái dị của Tào Tương từ ngoài truyền vào:” Ha ha ha, các mỹ nhân đâu, bản hầu nhớ chết các nàng rồi ... Xéo ngay, tên Long Dương này, dám chạm vào gia gia, gia gia cho ngươi biến thành nữ nhân.”
Không có Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang ở bên cạnh, Tào Tương luôn nhiệt liệt phóng túng. Vân Lang quay đầu nhìn thì thấy trong lòng hắn có một quý phụ kiều diễm, tay còn nhét vào cổ áo người ta, một tay ra sức bóp mông ả.
Một đám huân quý khúm núm nịnh hót, Tào Tương coi như rác, cái bản mặt làm người ta rất muốn vung tay tát một cái.
Khi hắn vất vả lắm mới rời được cánh môi ướt át của quý phụ kia, phát hiện Vân Lang ở trong góc, cười dài:” A Lang, ta còn tưởng ngươi không động lòng chứ, té ra còn chạy nhanh hơn ta.”
Nói rồi không biết rút mất đệm ngồi của ai, ném tới bên cạnh Vân Lang, tức thì có người phải nhường chỗ cho hắn, Tào Tương ngồi xuống giơ tay phải lên cười thô bỉ với Vân Lang:” Nữ nhân đó có mùi thơm trời sinh trên thân thể.”
Vân Lang rùng mình nói với tiểu cô nương quỳ sau lưng:” Đi lấy cho hắn một bầu rượu, chớ rót rượu trong bầu của ta cho hắn.”
Tào Tương tức giận:” Ta mới sờ ngực thôi, không sờ lung tung.”
“ Nếu ngươi không phải là huynh đệ ta thì lúc này bị khiêng ra ngoài rồi.”
Tào Tương bĩu môi:” Biết nữ nhân đó là ai không? Trước kia rất được Chủ Phủ Yển sủng ái, khi chúng ta đang ở Thụ Hàng thành thì cả nhà lão bị chặt đầu, nữ nhân này được đem bán, Hồi Xuân lầu liền mua lấy, những người trước kia bị lão ta hại nhà tan cửa nát đều tới tìm nữ nhân này vui vẻ. Trong những người có thù oán với Chủ Phụ Yển thì chỉ có ngươi không có bất kỳ hành động gì, ta biết ngươi không làm loại chuyện này, đừng lo, ta giúp ngươi rồi, nghĩa khí chưa?”
Vân Lang suýt bị chết sặc, Tào Tương vội vàng đấm lưng, y mới miễn cưỡng sống lại:” Thật ghê tởm, mau kiếm người mua nữ nhân này, sau đó cho ít tiền, để nàng ta tự sống. Nếu nàng ta còn tiếp tục ở đây cho ác ngươi ức hiếp, thì tố chất toàn bộ huân quý Trường An vì một nữ nhân mà kéo tụt xuống. Tuy các ngươi cơ bản chẳng có tí tố chất nào, nhưng ta không muốn thấy cảnh này.”
Quách Giải ngồi bên nói ngay:” Chuyện này để hạ quan làm, đảm bảo đúng tâm ý hầu gia.”
Vân Lang quay sang nhìn hắn, giọng sắc lạnh:” Lời của ta, chính là ý của ta, đừng có dùng tâm tư các ngươi tự ý suy đoán linh tinh, đó là cho nàng ta một ít tiền, để tự sống, không được quấy nhiễu nàng. Ngươi chắc mình nghe đúng lời ta nói chứ?”
Quách Giải hết sức hạ mình:” Quách Giải đi theo hầu gia một thời gian rồi, tất nhiên biết tâm tư của ngài không ác độc như thế.”
Tào Tương bực mình:” Ngươi lúc nào cũng mềm lòng phiền hà như vậy, chẳng lẽ Chủ Phụ Yển sống lại, ngươi cũng bỏ qua à?”
“ Không, ta sẽ giết lão ta, sau đó đốt thành tro.”
Quách Giải cáo lỗi chuẩn bị rời đi, tiểu cô nương sau lưng Vân Lang bò ra trước mặt khấu đầu như giã tỏi.
Vân Lang lấy trong lòng ra một đĩnh vàng đưa nàng:” Tự làm đi, đừng nói ta mua ngươi là được, đi đâu thì đi.”
Quách Giải nhận ngay lấy đĩnh vàng:” Để hạ quan làm, ả chưa có tư cách chuộc thân.”
Tiểu cô nương lại dập đầu liên hồi với Quách Giải, tới mức trán ứa máu, Quách Giải vội vàng kéo đi, tránh làm mất hứng người khác.
Tào Tương uống một ngụm rượu hỏi:” Chuyện Hồ nô ngươi nghĩ sao?”
“ Lợi nhuận kinh người, hậu họa vô cùng.”
“ Nam thiến hết, còn vấn đề gì không?” Tào Tương thản nhiên:
Vân Lang đánh rơi cả bầu rượu, mãi mới hoàn hồn:” Chủ ý thất đức này là của ai?”
“ Công Tôn Hoằng.”
Vân Lang chỉ biết thở dài, trước kia dã nhân còn bị quan phủ bắt giết như trò chơi, mong gì họ nhân từ với dị tộc:” Quan phủ cũng muốn bắt nô à?”
“ Ừ, người Nghĩa Cừ dám đối kháng với thiên binh, tất nhiên tự tìm đường chết, đáng lẽ định giết hết, nhưng Công Tôn Hoằng phát hiện nô lệ được giá, nên không cho Hoắc Khứ Bệnh chấp hành sách lược này nữa.”
“ Không thể thiến được, nếu muốn dùng nhân lực thì thiến xong làm gì còn sức làm việc, không hợp lý, dù chính sách này có thực thi, sau này cũng phế trừ, không bằng đừng làm ngay từ đầu.” Vân Lang biết, nếu muốn dùng đạo đức yêu cầu đám Công Tôn Hoằng là không thể, vậy chỉ có thể dùng lợi ích đạt mục đích:
…. …. …..