Chung Ly Viễn thất vọng lắm, mặc dù yến tiệc hôm nay do hắn bỏ tiền bao, nhưng có tư cách mời khách là Tào Tương, để được thay Tào Tương bao chỗ này hắn còn bị Trương Liên lấy mất một trăm đĩnh vàng.
Như thế hắn mới có tư cách đứng ở cửa Hồi Xuân Lâu chào đón khách như một tên quy công.
Rõ ràng là bất kể Vân Lang hay Tào Tương đều chẳng hứng thú gì với nam nhân, khiến dung mạo dày công tỉa tót của hắn thành vô nghĩa. Có điều một khi đám hoàn khổ tới là hắn lại cười sáng lạn nghênh đón, kỳ vọng người tiếp theo khẩu vị đặc thù một chút.
Nói ra cũng là phú gia công tử, không biết vì sao hắn phải dùng cách thức buồn nôn này tiếp cận huân quý.
Tào Tương không phải tên sắc quỷ, đa phần những lúc hắn tỏ ra đói khát chỉ mang tính chất biểu diễn mà thôi.
Cách cư xử của đám huân quý ở đây đều chẳng phải bộ mặt thật của họ, nhưng ở loại trường hợp này mọi người đều giả trang thành loại vô hại nhất - Sắc quỷ.
Còn nhân vật của Vân Lang là người sợ vợ, ai cũng nói như thế, nhưng chẳng ai tin, dù sao trong đám hoàn khố thì Vân Lang là tên kiếm tiền dữ dội nhất đó mới là điều chắc chắn nhất.
Hoắc Khứ Bệnh đánh thắng trận, những kẻ này tụ tập lại phân chia trái quả thắng lợi, giống sư tử ăn no con mồi rời đi, một đàn linh cẩu lao tới tranh nhau cơm thừa canh cặn.
Gia chủ đích thân tham dự tranh đoạt thì mất mặt, đám hoàn khố tới thì thích hợp hơn.
Vệ Kháng sau khi biết Tô Trĩ không thể tới Hồi Xuân hầu liền vội vàng chạy tới, Trường Bình đã chuẩn bị cho hắn tòa phủ mới, để hắn tách ra sống riêng.
Phủ này ở Thượng Lâm Uyển, Vệ Kháng không oán trách gì mà còn tỏ ra vô cùng vui vẻ, hai đứa đệ đệ còn vui hơn hắn.
Sắp có một nơi mà mình có thể tự quyết định rồi, Vệ Kháng gần đây tích cực chuẩn bị gia nghiệp, mua đất, mua nô phó, tuyển yết giá, quản gia, quản sự, vô cùng tích cực.
Chỉ cần ra ngoài làm việc là biết thế sự gian nan ngay, thế nên cũng bớt đi nhiều cái vẻ kênh kiệu trước kia.
Hắn tới, tất nhiên là ngồi bên cạnh Tào Tương, Vân Lang, chỉ chốc lát đã rót rượu cho hai vị huynh trưởng tám chục lần, hiểu chuyện tới mức làm người ta muốn tát hắn.
“ Ở Vị Thủy có hai xưởng xay xát, thuộc về ngươi.” Tào Tương không chịu nổi phải lên tiếng:
Vệ Kháng mừng rỡ tạ ơn, sau đó lại nhìn chằm chằm Vân Lang.
Vân Lang chép miệng:” Trứng gà vịt, lợn con, dê con, nếu lão bà ngươi biết kinh doanh sẽ có gia sản không tệ.”
Vệ Kháng chắp tay liên hồi:” Nghe nói Quách Giải …”
Chưa nói hết đã bị hai bàn tay bợp cho lảo đảo, Tào Tương gằn giọng:” Không cho ngươi quen biết Quách Giải, không được phép có đinh dáng dính tới hắn.”
Vệ Kháng ủy khuất kêu:” Đệ không muốn buôn bán nô lệ, chỉ muốn kiếm ít lao lực, mẫu thân chuẩn bị cho năm nghìn mẫu đất, nhưng lại không cho nhân thủ, không thể tự mình canh tác chứ.”
“ Nhà chúng ta không dùng Hồ nô, điều này không cần bàn cãi.”
“ Nhưng phó dịch người Hán tốn kém …”
Thế là cái đầu Vệ Kháng lại gặp tai ương, tới khi hắn thề trong nhà không có người Hồ thì Tào Tương mới tha cho hắn, vừa mở miệng hỏi lý do lại tiếp tục ăn đòn, xung quanh không ai bênh vực còn luôn mồm nịnh bợ Tào Tương.
Ở loại trường hợp thế này, thân phận Tào Tương không ai so bì được.
Quý phụ vừa nãy bị Tào Tương dày vò đeo cái bọc nhỏ được Quách Giải dẫn đi qua mặt Vân Lang, theo sau còn có tiểu cô nương, trong thời gian ngắn, nữ tử nông gia và quý phụ ngày xưa đã quyết định nương tựa nhau để sống.
Thấy tiểu cô nương thanh thuần như hoa chưa nở thi lễ với Vân Lang, Tào Tương nuối tiếc:” Sao ngươi toàn làm chuyện mất hứng như thế?”
“ Vì ta vừa đồng ý làm một chuyện thương thiên hại lý, phải làm chút chuyện tốt, lát nữa ra ngoài không lo bị sét đánh.”
Tào Tương chỉ muốn đạp y một phát, rõ ràng không tin quỷ thần còn lôi người ta đỡ tội, chính cái loại người này mới là đáng bị sét đánh nhất.
Một canh giờ sau Quách Giải, Trương Liên, Chu Hồng đặt một tờ giấy trước mặt Vân Lang, xung quanh yên ắng hẳn, đổ dồn ánh mắt vào đó.
Vân Lang xem lướt qua, lấy bút lông, tự động gạch phân ngạch nô lệ bốn nhà đi.
Trương Liên do dự nhìn Tào Tương:” Các ngươi thực sự không cần?”
Tào Tương bực mình lại hào phóng phất tay:” Nếu các ngươi có nô phó người Hán không muốn dùng thì đưa đây.”
Chu Hồng sáng mắt:” Nếu không dùng thì toàn là loại lười biếng gian xảo thôi.”
Vân Lang gật đầu:” Cũng lấy.”
Chu Hồng vỗ bàn kêu lớn:” Được, giao hẹn thế nhé.”
“ Từ mã nan truy.” Vân Lang và Tào Tương cùng gật đầu:
Chu Hồng cười ha hả đứng lên quát:” Các con đâu múa cho gia gia, tấu nhạc lên, hôm nay chúc mừng Phiêu kỵ đại tướng quân, không say không về.”
Có tên hoàn khố reo hò giơ bát rượu lên hưởng ứng, rượu sảnh ra rơi vào bát Vân Lang, Vân Lang hất cả bát rượu đi, rót bát mới, đứng dậy hò hét cùng đám đông ngửa cổ uống.
Trời mới biết thực sự mấy người hưng phấn vì đại thắng của Hoắc Khứ Bệnh, so với ở đây, Vân Lang muốn ra đường phố xem bách tính nhảy múa, đó mới là những người thực sự chúc mừng Phiêu kỵ đại tướng quân.
Tây bắc không còn chiến sự, tức là con cháu họ không cần tới tây bắc tác chiến với Hung Nô, tây bắc không còn chiến sự, biểu thị hoàng đế sẽ bớt trưng dụng tiền lương nuôi đại quân thủ biên.
Bọn họ yêu cầu ít, cho nên vô cùng vui sướng, huân quý yêu cầu nhiều, nên vui sướng chỉ là giả dối, thống khổ bên trong không ít, vì nhìn thấy người khác chia miếng bánh lớn hơn mà ghen tỵ.
Chung Ly Viễn rửa son phấn trên mặt, lau sạch đôi tay, tuy hơi gầy, hơi nhợt nhạt nhưng trông cũng ra dáng công tử thế gia lắm.
“ Tào hầu, Vân hầu, tiểu đệ lần này tới Trường An muốn cầu chút quan chức.” Lần này Chung Ly Viễn cung kính tới trước mặt Vân Lang, Tào Tương thi lễ không dám có hành động xuồng xã nữa, hắn quan sát hành vi của hai người họ nãy giờ rồi, thấy rằng đây là cách tốt nhất:
“ Với gia tài của ngươi ở đất Thục kiếm lấy cái hiếu liêm hay danh sĩ khó gì? Sao cần tới bọn ta.” Tào Tương híp mắt xem ca cơ uốn éo chẳng buồn quay đầu nhìn:
“ Chung Ly thị đắc tội với Hoàng thị, ở đất Thục không còn chỗ đứng nữa, vì thế tới Trường An thử vận may.”
Vân Lang vỗ trán, té ra người ta ngay từ đầu đã nhắm vào mình rồi, hỏi Tào Tương:” Sao chuyện nhà ta không hữu hảo với Hoàng thị đã lan xa nhanh thế?”
Tào Tương nhổ hạt hạch đào đi:” Trường An có cái chuyện quái gì bí mật đâu, hiển nhiên có kẻ ngầm xúi giục, đổ dầu vào lửa để ngươi với Hoàng thị thành kẻ thù sinh tử.”
Chung Ly Viễn chắp tay, vẻ mặt cương quyết:” Tiểu đệ biết Vân hầu gặp khó ở xưởng nhuộm, Chung Ly thị tuy không lấy tơ lụa làm nghiệp, song từng có xưởng nhuộm nhỏ, nếu Vân hầu cần, Chung Ly thị nguyện ý dâng lên mười sáu tượng nô. Thê tử trong nhà cũng có chút nhan sắc, chỉ cần nhập sĩ, tiểu đệ không có gì không thể dâng lên.”
Tào Tương không thấy Chung Ly Viễn đem cả thê tử hiến ra có gì không ổn, mà còn thương cảm cho hắn, quay lại nhìn:” Hoàng thị hại nhà ngươi thật thảm.”
Chung Ly Viễn mắt đỏ hoe:” Tổ, phụ, huynh trưởng đều chết ngoài chợ, Chung Ly Viễn không muốn gặp cảnh tương tự.”
Vệ Kháng liên tục tặc lưỡi:” Hoàng thị một tộc ba thái thú, dù ngươi nhập sĩ, muốn dựa vào quan trường chống lại Hoàng thị vẫn là không thể.”
“ Ít nhất còn có khả năng, ta nếu sống hồ đồ cả đời thì không còn khả năng nào nữa rồi.”
“ Tốt, ta thích những người không cam chịu.” Vân Lang bấy giờ mới tỏ thái độ:” Ta không hứng thú với gia tài lẫn thê tử của ngươi, có điều ngươi làm ta hứng thú với Hoàng thị rồi, nếu ngươi muốn một chức tư lại thì rất dễ dàng, nói cho ta biết, muốn làm tư lại ở đâu?”
Chung Ly Viễn ưỡn thẳng lưng lên:” Tại hạ muốn vào Đình úy phủ.”
Vân Lang cười lớn vỗ bàn:” A Tương, ngươi xem, tên này ý đồ ghê đấy. Nhưng Đình úy phủ thì thôi đi, ở đó có tên Vương Ôn Thư, ngươi không đấu nổi đâu, nếu ngươi đủ quyết tâm, ta đưa ngươi tới một chỗ khác.”
Chung Ly Viễn tỏ ra hết sức kiên định gật đầu:” Bất kể nước hay lửa, Chung Ly Viễn nghe ngài sai bảo.”
“ Tốt lắm, ba ngày sau tới nhà ta, ta tiến cử cho một người, thành công hay không thì ta không đảm bảo, nhưng chắc chắn đây là con đường báo thù nhanh nhất.”
Ánh mắt vô hồn của Chung Ly Viễn có thêm sức sống, dập đầu vài cái, ra sau lưng Vân Lang đứng như một hộ vệ.