“ Tên này đúng là không tệ.” Tào Tương gật đầu, ấn tượng với Chung Ly Viễn thay đổi hẳn, quay sang bảo Vệ Kháng:” Đi nói với Trương Liên, bữa tiệc hôm nay do hắn trả tiền, ngoài ra không cần biết hắn nhận bao nhiêu tiền của Chung Ly Viễn, đem nôn hết cho gia gia, lần sau dám qua mặt gia gia, gia gia đánh gãy nốt cái chân còn lại.”
Vệ Kháng hưng phấn lắm, lần đầu tiên cảm giác mình được tham gia vào một âm mưu chân chính, khiến hắn có cảm giác trưởng thành, đứng lên đi tìm Trương Liên.
Vì chẳng có chuyện gì nữa mà làm, tửu yến của người Hán thường rất dài, thâu đêm suốt sáng là chuyện thường.
Nhờ Trương Khiên mà ca vũ Tây Vực đã truyền vào Đại Hán, nghe nói người Hồ cao hứng lên có thể diễn tấu tới mười hai canh giờ, làm Vân Lang suốt đêm không ngủ chẳng phải do mỹ tửu, chẳng phải vì mỹ nhân, mà là Hồ nhạc du dương, nhạc Hồ tuy đơn giản, nhưng dễ đi vào lòng người, càng dễ truyền tải tình cảm.
Đến khi trời sáng, Vân Lang rốt cuộc từ âm nhạc tràn ngập phong tình dị vực tỉnh lại, Vệ Kháng ngủ lăn quay trên sàn, Quách Giải và Chung Ly Viễn thì vẫn tinh thần ngời ngời, dáng vẻ như vô cùng thích âm nhạc.
Còn về phần Tào Tương ... Trời mới biết hắn đi đâu, đi lúc nào rồi, chắc chắn nơi đó Vân Lang không muốn tới, mà nói không chừng tên đó vừa mới ngủ.
Lấy nước tiếng lạnh thống khoái rửa mặt, Vân Lang khôi phục lại tinh thần.
Loại bữa sáng như cám lợn ở Hồi Xuân lầu thì tất nhiên Vân Lang không thèm ăn, Vân Lang đá đít Vệ Kháng dậy, bảo hắn đi tìm Tào Tương, kết quả là Tào Tương đang nằm trên giường với ba nữ nhân làu bàu bảo kệ hắn, thế là kệ xác hắn, tới phủ Trường Bình ...
Hậu quả làm như vậy là Trường Bình không thấy Tào Tương đâu, sai nữ quan đi tới Hồi Xuân Lâu.
Không thấy Vệ Thanh, hành tung của ông ta luôn thần bí, Vân Lang cùng Trường Bình ăn bữa sáng yên bình xong thì Tào Tương mới tóc tai bù xù từ ngoài vào.
Trường Bình không trách mắng, chỉ mỉm cười nắm tay nhi tử ôn nhu nói:” Ăn sáng đi.”
Sau đó Tào Tương phải bỏ cái tay thuận, dùng tay trái lóng ngóng ăn uống.
Trường Bình ăn xong, ưu nhã dùng khăn lụa lau miệng, ném vào chậu nước thị nữ bê sẵn bên cạnh, như thuận miệng nói:” Chăn tơ mà ngươi mang tới tốt lắm, đúng là thứ đồ ngủ dễ chịu, nếu mở một xưởng chuyên làm thứ này thu nhập không tệ. Có điều, giờ là huân quý rồi, không phải thương nhân, thứ như vậy nên lưu truyền ra, để bách tính thu lợi thì hơn.”
Lời Trường Bình rất hòa nhã, không nghe ra có chỗ nào không ổn, nhưng Vân Lang quan sát thấy Tào Tương ra sức cho món rau mà thường ngày hắn không ăn vào miệng thì cười đáp:” Mẫu thân nói đúng, chút lợi cỏn con, thực sự không cần, chỉ là hài nhi cho rằng, chăn tơ không cần lưu truyền, ngược lại cách làm giấy nên truyền bá, nếu mỗi người đọc sách đều hiểu cách làm giấy là tốt nhất.”
“ Vì sao?” Trường Bình thong thả cầm chén trà lên:
Vân Lang biết nàng kỳ thực nói có hàm ý, chứ mấy thứ như chăn tơ quá vụn vặt, không cần nhiều lời làm gì:” Nếu một nhà làm giấy, bất kể làm bao năm, khó mà có thứ giấy tốt hơn bây giờ, chỉ có nhiều người tham gia, chúng ta mới có giấy tốt hơn. Còn về phần lo lắng của triều đình, hài nhi cho rằng chỉ cần kiểm soát việc in ấn là có thể giải trừ rồi.”
“ Biết suy nghĩ kín kẽ như vậy là tốt rồi, đã là hầu gia làm gì nên nghĩ trước sau cho chu đáo, ta không can thiệp nhiều nữa.” Trường Bình gật đầu:” Thời gian qua ta muốn đem tên ngươi ghi vào ngọc điệp, nhưng bị tiểu nhân cản trở nên không thành. Chỉ cần ngươi tiếp tục lập công mới, nói không chừng có thể đạt được, có tên trên ngọc điệp rồi mới thực sự là sinh tồn cùng quốc gia.”
Xem ra Trường Bình rất coi trọng chuyện này, nhưng Vân Lang không nghĩ vậy, hoàng tộc Lưu thị lưu truyền sắp trăm năm, con cháu nhiều như biển. Ví như Trung Sơn vương Lưu Thắng, tên này cả đời chẳng làm gì hết, toàn bộ tâm tư ở đất phong chế tạo đời sau, riêng nhi tử đã hơn một trăm hai mấy, tính cả khuê nữ thì phải hơn hai trăm, những người này đều được viết vào ngọc điệp, có ích gì đâu.
Cái tên Lưu Thắng này được đời sau ghi nhớ, chẳng phải hắn tài đức ra sao, cũng chẳng phải vì hắn giỏi sinh con, mà về sau có một kẻ tên Lưu Bị tự nhận là hậu nhân của hắn.
“ Chớ xem nhẹ, ngọc điệp nhìn có vẻ không quan trọng, nhưng có hay không lại là hai chuyện khác nhau, đối với một gia tộc càng quan trọng. Đợi ngươi lớn thêm vài tuổi nữa sẽ hiểu, dù là một cái hố, nhảy xuống rồi mới có tư cách nói nó đúng hay sai.” Trường Bình thoáng nhìn là biết Vân Lang nghĩ gì:” Được rồi, trông ngươi có vẻ mệt mỏi lắm, đi nghỉ đi, người trẻ tuổi chìm đắm trong tửu sắc là không tốt.”
Trường Bình nói xong rời đại sảnh, Tào Tương đợi mẫu thân đi xa mới đưa tay phải ra cho Vân Lang, chỉ thấy trong thời gian ngắn mà ngón tay hắn đã sưng vù lên.
“ Ta cứ tưởng mẫu thân không quản ta nữa rồi chứ ...” Tào Tương rên rỉ, hắn nhận ra mẫu thân càng ngày càng nghiêm khắc, hắn làm sai chuyện gì là ra tay ngay, không nhiều lời như trước:
Vệ Kháng hết sức đồng cảm:” Đệ bị bóp hai lần, về sau không dám phạm lỗi nữa.”
Vân Lang bất giác rụt tay lại, y cũng có kinh nghiệm đau thương ở chuyện này:” Ta thấy mẫu thân chỉ nắm nhẹ tay ngươi một cái.”
“ Nếu không nhẹ thì tay ta nát xương rồi, mẫu thân luyện thiết thủ ba mươi năm, chưa từng nghỉ một ngày.”
Lời Tào Tương khiến Vân Lang nhớ Hà Sầu Hữu từng nói, Trường Bình là người nắm giữ lực lượng cuối cùng của vương triều Lưu thị.
Cẩn thận kiểm tra, tay Tào Tương chỉ bị sưng, không ảnh hưởng tới gân cốt, hai ngày là trở lại bình thường, có điều trước đó thì cái tay phải này coi như đã phế.
Quy củ hoàng gia xưa nay không cho ngươi cơ hội sửa đổi, phạm lỗi là bị trừng phạt.
Vân Lang, Tào Tương theo Vệ Kháng tới chỗ hắn cứ trú, nhìn hai tên đệ đệ ngốc của Vệ Kháng, Vân Lang chỉ biết lắc đầu, song kỳ ngộ nhân gian này ai nói rõ ràng được. Vệ Kháng là một tên vô dụng, kích động lên làm chuyện ngu xuẩn không tự lượng sức, cuối cùng lại là chuyện chính xác nhất hắn từng làm, bây giờ như thành con người khác hẳn.
Huân quý một khi thay đổi là lập tức lọt vào người khác, Vệ thị càng như thế.
“ Ngươi nghĩ gì mà định tiến cử Chung Ly Viễn cho Hà Sầu Hữu?” Tào Tương nhúng cái tay sưng vào nước lạnh, hỏi Vân Lang:
Vân Lang mặt âm trầm:” Hoàng thị nắm xưởng nhuộm, lũng đoạn thị trường, đây là chuyện bất lợi cho cả ngành nghiệp, ta chỉ muốn cởi bỏ sự trói buộc này.”
“ Không ngờ ngươi nghiêm túc rồi!” Tào Tương nhíu mày, hắn không thấy làm thế có vấn đề gì, có điều Vân Lang mà ra tay lại là chuyện khác:” Như thế là bất công với Hoàng thị.”
“ Hành vi của Hoàng thị cũng bất công với những tằm nông muốn mở xưởng nhuộm, chúng gây sự với ta thì ta phản kích. Trước đó ta không hành động vì không có công cụ thích hợp thôi.”
“ Ta thấy Chung Ly Viễn giống kẻ đã chết rồi vậy.”
“ Hắn bị thù hận che lấp lí trí, người như thế càng dễ sử dụng, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn một lòng một dạ đối phó với mục tiêu, không cần chúng ta tốn công.”
Vệ Kháng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện rất chăm chú.
Tào Tương cảm khái:” Con người không nên để lộ điểm yếu, huân quý chúng ta càng thế, điểm yếu lộ ra là người ta tóm lấy ngay, đánh tan toàn bộ phòng tuyến, cơ hội vãn hồi cũng không có.”
“ Cho nên cái thói háo sắc của ngươi cũng phải sửa, hôm nay Vệ Kháng gọi ngươi ba lần, ngươi nói không cần quản, nên ta không quản, để Vệ Kháng có ấn tượng sâu sắc một chút, đành ủy khuất ngươi.”
Vệ Kháng vội thi lễ với Tào Tương:” Vất vả cho huynh trưởng rồi.”
Tào Tương âm u nhìn huynh đệ Vân Lang:” Đó là điều người làm huynh trưởng nên làm thôi.”