Vì chúc mừng thắng lợi vĩ đại của Hoắc Khứ Bệnh, thành Trường An ba ngày không giới nghiêm. Đây là điều hiếm có, Lưu Triệt không thích buổi tối mở rộng cổng thành Trường An, lần này hắn rất hưng phấn mở ra một tiền lệ.
Bách tính chỉ ăn mừng một ngày rồi vội vã kết thúc khánh điển, dù sao sắp bắt đầu thu hoạch hè, ai nấy đều bận rộn.
Vân Lang tận mắt chứng kiến một anh hùng ra đời, cũng chứng kiến sự bắt đầu thời đại mới, sau đó cùng Tào Tương vui vẻ về Thượng Lâm Uyển.
Việc trong nhà còn nhiều hơn việc của thiếu khanh Ti nông tự, Ti nông tự là cơ cấu mới xuất hiện triều Hán, vì thế cái cơ cấu này rốt cuộc làm gì, tới nay chưa có đáp án rõ ràng.
Không có nhiều sự vụ với Vân Lang mà nói là chuyện tốt, bằng vào những thứ cây trồng mà người Hán chưa bao giờ thấy ở Vân gia, đủ biến Ti nông tự thành cơ cấu trọng yếu nhất của triều đình.
Bây giờ yên tĩnh một chút là hơn, Lưu Triệt bị chăn tơ sỉ nhục nay đang chìm đắm trong niềm vui Hoắc Khứ Bệnh mang lại, đợi hắn bình tĩnh, an bài xong chuyện ở Hà Tây, tới tối mỗi khi đi ngủ nhìn thấy cái chăn tơ trắng muốn do Vân thị hiến lên, sẽ nhớ tới chuyện thiếu danh dự mà hắn từng làm.
Tới khi đó hắn nhất định sẽ còn làm nhiều việc thiếu danh dự hơn nữa nhắm vào Vân thị, bản tính của hắn quyết định điều đó. Vân Lang không muốn gây hấn với Lưu Triệt, nhưng cũng không định ngoan ngoãn cho hắn bóp nặn, y đã không thoải mái thì nhất định không cho Lưu Triệt được thoải mái.
Ở Quan Trung, khi lúa mạch chín vàng thì hạnh cũng vàng, Ly Sơn vì gần núi, lại nhiều nước, mạch chín muộn hơn. Vân Lang đi qua ruộng lúa mạch vẫn xanh mơn mởn, tinh thần khoan khoái, lúa mạch năm nay phát triển rất tốt, có lẽ là do đất đai màu mỡ được nghỉ ngơi nhiều năm, khiến mạch nơi này tốt hơn nơi khác nhiều.
Vân Lang thuận tay ngắt một bông lúa mạch, chà trong tay, thổi vỏ, nhìn hạt lúa mạch xanh trong lòng:” Đây là công tích đấy.”
Tào Tương uể oải đáp:” Ừ, nhưng không ai biết, nhưng không có ai vì chút lúa mạch này mà ca vũ chúc mừng ngươi.”
Vân Lang ném mấy hạt lúa mạch vào mồm nhai, cảm thủ mùi vị của nó, đợi lát sau mới nói:” Đến khi kẻ địch không còn đủ uy hiếp nữa, chính sách tập trung cho quân sự lên tới cực điểm, khi ấy công cứu người sẽ hơn công giết người, A Tương, tới lúc đó những thứ vốn chẳng ai chú ý này sẽ là sấm nổ giữa trời quang. Chỉ người chịu được tịch mịch mới có tư cách đón thứ huy hoàng nhất, không phải ta nói với ngươi rồi sao, 20 năm.”
Tào Tương ngửa mặt lên trời, thở hắt ra một hơi:” Chúng ta tiếp tục thôi.”
Vân Lang vỗ vai hắn:” Phải tiếp tục chứ, vừa mới bắt đầu thôi mà.”
Tào Tương rống thật lớn, nhìn sóng mạch dập dờn, nhảy lên bờ ruộng vừa là hét vừa chạy từ đầu này tới đầu kia …
Hà Sầu Hữu không có chút hứng trí nào với khánh điển nên ông ta về từ sớm, đợi Vân Âm và Hoắc Quang về, lại bắt đầu sự nghiệp dạy học của mình.
Vân Lang đi qua cửa liền thấy Tống Kiều yên tĩnh ngồi trên chiếu, nhìn Vân Ân và Hoắc Quang ở đằng xa, mỗi lần Vân Ân từ trên giá rơi xuống là thở dài, cầm khung thêu lên, chuẩn bị quần áo cho đứa con chưa chào đời là chuyện mỗi người mẹ đều làm.
Đứng đó nhìn Tống Kiều và khuê nữ rất lâu Vân Lang mới tới cạnh nàng:” Lão Hà về từ khi nào vậy?”
“ Chuyện này phu quân nên hỏi Liên Tiệp.”
Vân Lang thở dài:” Ta cũng muốn hắn đi, nhưng tên này quá cố chấp, nhất định muốn trông nhà, ta không có cách nào.”
Tống Kiều nói nhỏ:” Phòng thiếp không có dấu hiệu bị lục lọi.”
Vân Lang nhìn về phía thư phòng:” Nơi đó mới là trọng điểm.”
Vừa nói tới đó Liên Tiệp hay tin hầu gia về, cật lực vươn người lên lan can thò đầu ra:” Hầu gia, có ba người tới, lão nô không nhận ra ai.”
Vân Lang vẫy tay gọi, Liên Tiệp lăn từ trên cầu thang xuống.
“ Hầu gia vừa đi nửa canh giờ thì có người tới, lão nô trốn rất kỹ, bọn chúng không thấy, vẫn nói cười, bảo hầu gia là người biết tình thú.” Liên Tiệp hắng giọng một cái, tức thì giọng điệu thô hào phát ra:” Lam huynh, chủ nhân Vân thị đi rồi, lại còn chẳng phái gia tướng trông nhà.”
Rồi lại chuyển giọng trầm hơn:” Khó nói lắm, chủ nhân Vân thị không phải vừa đâu, nói không chừng làm cho chúng ta xem.”
Sau đó giọng the thé của hoạn quan:” Chớ thừa lời, chúng ta chỉ có một tuần hương, tìm mau lên, nếu để cung vệ Trường Môn cung bắt được thì không ai cứu các ngươi.”
Liên tục học giọng ba người một cách sinh động, Liên Tiệp tiêu sái thi lễ với Vân Lang, sau đó phe phẩy ống tay áo thùng thình rời đi.
Hà Sầu Hữu ngồi như con kền kền trên cành tay nói vọng xuống:” Giọng tên hoạn quan đó là người Trường Lạc cung, không phải bệ hạ phái tới đâu.”
“ Ta biết, bệ hạ tuy long dạ hẹp hòi, nhưng không làm chuyện bắt gà trộm chó.” Vân Lang cười trêu chọc:” Lão Hà vị trí của ông không vững vàng như ta nghĩ hả? Có kẻ dám giở trò sau lưng ông.”
“ Luôn có kẻ muốn leo lên mà, nhưng mấy mươi năm, lão phu vẫn ở đây đấy thôi.” Hà Sầu Hữu kiêu ngạo đáp:
Thấy trượng phu ngang nhiên nói xấu hoàng đế, Tống Kiều đã biết ý lui ra rồi.
“ Lão Hà, nể mặt cái, cho ta an bài một người vào Tú Y sứ giả.”
Hà Sầu Hữu không hề kinh ngạc, phi thân từ trên cây xuống, ngồi trên chiếu:” Sao thế, nghĩ tới việc an bài nhân thủ vào Tú Y sứ giả rồi à? Ngươi tính làm gì, nào nào nói cho ta nghe, kế hoạch thế nào?”
Vân Lang lắc đầu:” Ông nghĩ sai rồi, ta không có ý đó, chỉ phát hiện ra một người cực kỳ hợp làm Tú Y sứ giả.”
Hà Sầu Hữu khịt mũi:” Kỳ thực ngươi mới là cực kỳ thích hợp vào Tú Y sứ giả, nếu ngươi làm Đại thống lĩnh, muốn an bài bao nhiêu người chẳng được.”
“ Ông biết ta không hứng làm chuyện vô vị này mà.”
“ Vậy ngươi định làm gì?”
“ Có một người mang thù sâu như biển với Hoàng thị đất Thục, ta nghe câu chuyện của hắn xong mà không kìm được nước mắt, quyết định giúp hắn một tay. Ông xem có thể kiếm hắn cái thân phận nào thuận tiện đối phó với Hoàng thị được không?” Vân Lang không che dấu ý đồ của mình:
“ Hắn là ai?”
“ Một người mới quen, tên là Chung Ly Viễn, hắn không còn quá hứng thú với cuộc sống nữa, nên ta thấy đưa vào Tú Y sứ giả rất thích hợp, tối nay hắn sẽ tới nhà ta.”
Hà Sầu Hữu không trả lời, người loáng cái biến mất, Vân Âm từ xa lần nữa từ trên cột gỗ ngã xuống.
Không ngờ tới tận sáng hôm sau Chung Ly Viễn cũng không tới Vân thị, khi ăn sáng Hà Sầu Hữu cũng không hỏi tới chuyện này, Vân Lang cũng không nhắc tới nữa, như người này chưa từng tồn tại.
Mưa nhỏ bất chợt đổ xuống Thượng Lâm Uyển, một đội xe ngựa lặng lẽ đi trong mưa tiến vào Phú Quý huyện rồi dừng ở trước viện tử tường trắng cao vút.
Bình Già nhanh nhẹn nhảy từ trên xe ngựa xuống, nói với người trông cửa:” Bẩm báo với phu nhân, yết giá Vân thị cầu kiến.”
Người trông cửa vốn đang chuẩn bị bước tới, nghe vậy thu ngay lại nụ cười, trịnh trọng đáp lễ, nhận lấy bái thiếp nói một câu "chờ chốc lát" rồi vội vàng chạy vào nhà.
Trời vẫn còn sớm, Trác Cơ lười nhác ngồi trước cửa sổ, để thị nữ chải đầu.
Bình Tẩu vội vàng đi vào:” Phu nhân, Bình Già tới, lần này đại diện chủ nhân Vân thị hỏi thăm.”
Trác Cơ mặt lạnh tanh:” Lại là Vân thị phu nhân sai người đưa tài vật tới để ta yên tĩnh sống qua ngày, đừng xuất đầu lộ diện làm mất mặt Vân thị chứ gì?”
“ Là chủ nhân Vân thị hỏi thăm.”
“ Ta ngày ngày trang điểm, ngồi bên cửa sổ chờ đợi y tới, y không tới, lại đưa tiền tới, chẳng lẽ trong mắt y, ta chỉ biết tới tiền sao?” Trác Cơ cười lạnh, phất tay cho thị nữ lui, tự đem mái tóc dài tùy ý quấn lên đầu:” Lần này đưa cái gì tới?”
“ Chăn tơ ạ.”
Trác Cơ thở dài, bảo Bình Tẩu mời Bình Già vào.