Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 633 - Q4 - Chương 087: Tiếp Theo Là Chờ Đợi.

Q4 - Chương 087: Tiếp theo là chờ đợi. Q4 - Chương 087: Tiếp theo là chờ đợi.

Bình Già đi lên lầu gác, hết sức tự nhiên ngồi xuống mé trái, hai tay lấy danh sách lễ vật dâng lên phụ thân, từ đầu tới cuối không dám nhìn Trác Cơ.

Trác Cơ xem xong danh sách lễ vật, thấy vô cùng long trọng, không chỉ năm bộ chăn tơ, còn có rất nhiều tài vật, chứa đầy hai xe:” Ta thu rồi, chủ nhân của ngươi còn có lời gì muốn nói không?”

Bình Già vẫn cúi đầu đáp:” Chủ nhân nói, nếu phu nhân có liên quan gì tới Hoàng thị đất Thục, tốt nhất nên cắt đứt.”

Trác Cơ nói với Bình Già:” Ông xem, y thật nhỏ nhen, người ta làm khó một chút thôi là không chịu bỏ qua.”

Bình Tẩu cười khà khà:” Hoàng thị không rõ kinh thành nông sâu, cho rằng Vân thị chẳng qua là huân quý hạnh tiến, thuốc nhuộm chỉ là chuyện nhỏ, bọn chúng lại ý đồ dựa vào bệ hạ, chặt đứt ý định mở xưởng nhuộm của Vân thị, có thể nói là dụng tâm ác độc.”

“ Chuyện này truyền đi, ai ai cũng biết Hoàng thị coi khinh Vân thị, thành khảo nghiệm đầu tiên của Vân thị khi thành hầu tước, sao không phản kích cho được?”

“ Y định phản kích thế nào, căn cơ của Hoàng thị ở tận Thục, y vươn tay tới được chắc, nhưng tên oan gia đó muốn đấu Hoàng thị, thì ta nói không chừng giúp y.” Trác Cơ hừ một tiếng:” Nói, y cần ta làm gì?”

“ Chủ nhân nhà tiểu nhân chỉ muốn phu nhân cắt đứt liên hệ với Hoàng thị, không cần phu nhân làm gì cả,” Bình Già chắp tay:

“ Ta không làm gì mà có thể đả kích được Hoàng thị sao?”

“ Chủ nhân xưa nay hành sự khó đoán, một yết giá sao có thể biết được, nhưng thực sự không cần phu nhân làm gì cả, như thế phu nhân đợi xem diễn biến là hơn.”

Trác Cơ lần nữa cầm lấy danh sách lễ vật, đôi mày phượng nhướng lên:” Đã không cần ta làm gì, chủ nhân ngươi tặng nhiều lễ vật thế làm gì?”

“ Có lẽ vì hôm nay thời tiết tốt, hoặc vì trù nương làm món ăn vừa miệng, hoặc là chủ nhân nhớ lại thời gian ở cùng phu nhân, nói chung là sáng nay tâm trạng chủ nhân rất tốt, sau đó sai tiểu nhân mang lễ vật tới.”

Trác Cơ nhìn sang Bình Già:” Ông xem, nghe giọng điệu nhi tử ông, làm ta cảm giác ta giống ngoại thất của chủ nhân hắn.”

Bình Tẩu tủm tỉm cười:” E rằng người Trường An không ai không nghĩ thế.”

“ Nếu ta đã oan ức mang tiếng xấu đó rồi, vì sao y không chịu tới?”

“ Tiểu nhân không dám suy đoán ý chủ nhân.” Lần trước Bình Già bị Vân Lang cảnh cáo rồi, không dám nhiều lời, làm xong chức trách là cáo từ rời đi:

Trác Cơ ngồi bên cửa sổ nhìn đội xe của Vân thị đi trong mưa, chống cằm trầm tư:” Tên nhẫn tâm đó rốt cuộc muốn làm gì?”

Bình Già rời phủ của Trác Cơ, lại dẫn đội xe đi tiếp, ném lại ở nhà Quách Giải một xe, tiếp tục tới Dương Lăng ấp.

Ba ngày sau chăn tơ Vân thị đã tặng hết huân quý Thượng Lâm Uyển, Dương Lăng ấp, mặc dù giữa mùa hè lại tặng chăn mùa đông hơi quá đáng, song ai cũng vui vẻ tiếp nhận, còn tạ lễ.

Tô Trĩ sau khi chỉnh lý lễ tạ xong làu bàu với Vân Lang:” Chỗ Trác Cơ tặng nhiều nhất lại không có lễ tạ, cô ta coi lễ vật của huynh thành thứ đáng nhận rồi. Có điều một đại mỹ nhân như thế, huynh nỡ để không vậy sao?”

Vân Lang từ sau cuốn sách thò đầu ra:” Ta quyết định cũng giấu mỹ nhân sư muội đi, không dùng nữa.”

Tô Trĩ ném sổ đi, nhảy ngay vào lòng Vân Lang, vòng tay qua cổ y, cố tình nói bằng giọng ngọt tới rợn người:” Huynh nỡ sao?”

Tống Kiều đang nằm trên giường xem sách, mắng:” Sao càng ngày càng tùy ý như thế, cứ thế này muội định biến thành cái gì?”

Tô Trĩ thì thầm bên tai Vân Lang:” Càng ngày càng khó tính.”

Lấy chuyện giường chiếu ra đả kích Tống Kiều là vũ khí thích dùng của Tô Trĩ bây giờ, Vân Lang tất nhiên là vui vẻ thấy chuyện đó, chỉ có Tống Kiều bất mãn.

Tống Kiều quả nhiên không vờ xem sách được nữa, một lúc sau bực dọc nói:” Phu quân khảng khái như thế, phải chăng có ý gì?”

Vân Lang vẫn bế Tô Trĩ trong lòng:” Sau này sẽ thành thông lệ, giấy tốt làm ra sẽ mang tặng, sách tốt in ra sẽ đem tặng, để họ quen tiếp nhận đồ tốt của Vân gia, sẽ rất có lợi cho chúng ta sau này.”

Tô Trĩ đưa tay véo cằm Vân Lang:” Những người đó đáp lễ còn giá trị cao hơn cả đồ chúng ta đem tặng, sau này phải đem tặng nhiều vào, chỉ là chỗ Trác Cơ không tặng nữa.”

Vân Lang cười:” Lần sau vẫn phải tặng nhiều một chút, khả năng Trác thị đất Thục sẽ gặp đại nạn.”

“ Vì sao?”

“ Còn vì sao, đám Công Tôn Hoằng, Tang Hoằng Dương sớm bất mãn với thương nhân đất thục liên kết với nhau, một khi Vân thị đối phó với Hoàng thị, bọn họ sẽ chẳng ngần ngại đổ dầu vào lửa, sau đó thừa cơ chỉnh đốn đất Thục.”

“ Phu quân làm thế chỉ vì thuốc nhuộm thôi sao?”

“ Phải vì thuốc nhuộm.” Vân Lang đính chính:” Trước kia ta cũng nghĩ rằng Hoàng thị gây khó dễ cho chúng ta chỉ vì phân trách lợi ích làm ăn thôi, nếu vậy cũng là gì, về sau nhận ra, người ta coi chúng ta là tử địch rồi, không ngại bỏ tiền mua chuộc Tú Y sứ giả vào nhà ta tìm chứng cứ mưu phản. Nàng nói xem, nếu thế ta còn tiếp tục nhân từ thì có phải ngốc không?”

Ở trong cái thế giới luật pháp sơ sài, con người còn tương đối dã man này, Vân Lang đã nhân từ hơn đại bộ phận người Hán rồi, tương tự, luận tới ác độc, người Hán ở vài mặt so với y còn kém xa.

Khi mà các hành vi ngôn luận đang dần biến thành ngữ để làm quy chuẩn cho hậu thế học tập làm theo thì Vân Lang trong một ngày có thể tạo ra cả trăm thành ngữ.

Vân Lang luôn đem tới cho Tào Tương nhiều bất ngờ, đấu tranh với Hoàng thị mang tới cho hắn nhiều khoái lạc trong lúc buồn chán này, hắn thích ngồi ở Trường An, dựng lỗ tai lên lắng nghe phản ứng từ đất Thục.

Nếu như có thể tiếp nhận sinh ý tơ tằm từ Thục, Tào Tương cho rằng cả đời hắn có thể nằm mà ăn rồi.

Không thể nói rằng một hầu gia mà chỉ nghĩ tới thế thì quá kém cỏi, cần có hùng tâm lớn hơn, nhưng Tào Tương tự biết, dù là kinh doanh tơ tằm, chiếm phần lớn vẫn là A Kiều chẳng làm gì cả.

Thế gian này có làn sóng lớn chảy rầm rộ, thuận nó thì sống, nghịch nó thì chết, rất nhiều kẻ ngốc không nhìn ra làn sóng thời đại đó, ví dụ Chủ Phụ Yển hung hăng một thời đã bị sóng lớn nhấn chìm chẳng để lại vết tích gì.

Vân Lang đã tung tin ra rồi, bây giờ chỉ còn đợi tim đồn bay xuyên rừng núi đi khắp nơi, rồi chờ đợi tên Chung Ly Viễn đột nhiên mất tích kia làm ra chuyện gì đó.

Hôm nay là ngày hạnh chín, Vân Lang xin Hà Sầu Hữu cho hai đứa bé nghỉ một hôm rồi cả nhà đi vào rừng hái hạnh.

Năm ngoái hạnh Vân thị trồng có quả rồi, quả đầu chẳng hề ngon, nhỏ, cắn một cái chua muốn rời hàm, năm nay hạnh không tệ, quả to, nhiều nước, ngọt ... xứng đáng để cả nhà đi hái.

Rừng hạnh nằm trên sườn đồi nhiều nắng, ban đầu Vân Lang trồng cỏ linh lăng nuôi chiến mã Kỵ đô úy, không ngờ đại bộ phận bị người trong trang ăn mất, chỉ có rễ mới đem cho ngựa ăn.

Đúng là thất bại, cỏ linh lăng làm rau trộn rất ngon, một dạo làm A Kiều si mê, Vân Lang không dám nói là thứ này vốn trồng cho ngựa ăn, sau đó âm thầm xóa dấu vết, đem trồng hạnh.

Dưới sườn đồi lại còn có từng giàn nho trải dài, trên đó kết thành từng chùm từng chùm rồi, đợi tới tháng tám nho chín còn tuyệt vời nữa.

Rượu nho, đó là thứ Vân Lang đang nghĩ tới, nhưng muốn có thành quả, vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment