Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 634 - Q4 - Chương 089: Chương 088: Ăn Hết Không Cho Hoàng Đế.

Q4 - Chương 089: Chương 088: Ăn hết không cho hoàng đế. Q4 - Chương 089: Chương 088: Ăn hết không cho hoàng đế.

Nữ tử, trẻ nhò xách giỏ hái hạnh trong rừng, đây vốn là bức tranh cực đẹp, khi Vân Lang đang quan sát độ sinh trưởng của mấy cây hạch đào thì Tô Trĩ đã thoăn thoắt trèo lên cây rồi. Hạnh của Vân thị mới trồng, đều là cây nhỏ, đứng dưới đất là hái được, Tô Trĩ nhất quyết muốn trèo lên cây, hái quả ngon nhất ở trên cùng.

Vân Âm đứng dưới cây xòe váy đợi Hoắc Quang ở trên cây ném xuống, quả đỡ được, quả rơi xuống vỡ nhoe nhoét, bị Tống Kiều mắng cho.

Trải qua năm sáu năm gây dựng, Vân thị đã có vườn quả phong phú nhất Quan Trung, nho, hạch đào, lê, dưa hấu, sung ngọt đều xuất hiện ở nơi này.

Chỉ vẻn vẹn dựa vào chủng loại mà nói, vườn quả của Vân thị có thể nói là vườn thực vật phong phú nhất rồi.

Vân Lang không đi hái hạnh mà ra ruộng dưa, ở đó có bảo bối của y, dưa hấu chưa chín, có điều cái quả lớn của nó đã có quy mô khá lắm rồi, Vân Lang ngồi trong ruộng dưa, vỗ vỗ lên từng tinh linh mỹ lệ đó ... Đáng tiếc, chưa có quả nào ăn được.

Vân Âm thấy cha xem một loại quả thần kỳ, thế là mất hứng thú với hạnh, loại quả này năm ngoái nó ăn rồi, ấn tượng rất sâu.

Tô Trĩ cũng leo xuống, nhìn nàng không ngừng nuốt nước bọt là biết Tống Kiều miêu tả với nàng thứ quả này ngon cỡ nào.

“ Còn chưa chín.”

Vân Âm, Tô Trĩ thất vọng cùng cực.

“ Đoán chừng phải nửa tháng nữa.” Vân Lang an ủi, năm ngoài chỉ trồng có hai luống dưa hấu, theo lời Tống Kiều kể lại thì lúc Vân Âm ăn thì đã chín bị quá rồi, đã hơi nẫu, chưa phải ngon nhất, năm nay trồng nhiều hơn, ăn thoải mái:

“ Thứ này không cho ai hết, kể cả hoàng đế.” Tô Trĩ dứt khoát nói:

Vân Lang vẫn nhớ mối thù lần trước, có đồ ngon đem tặng người ta lại cho rằng mình vẫy đuôi lấy lòng vì muốn làm tể tướng, chỉ nghĩ tới đó y đã thấy bực bội:” Tất nhiên, không thể để hoàng đế ăn quen mồm, nếu không mùa đông hắn đòi nhà ta dâng lên thì phiền, cho nên nhà ta lén lút ăn với nhau. Sau này trồng dưa hấu khắp thiên hạ rồi hẵng nghĩ tới hoàng đế.”

Vân Âm và Tô Trĩ vui sướng nắm tay nhau nhảy vòng tròn, còn thúc giục Vân Lang mau rời khỏi đây, tránh bị người khác nhìn thấy.

So với dưa hấu, Vân Lang càng coi trọng hạch đào và sung ngọt, trẻ con ăn hạch đào có lợi phát triển trí óc, còn sung ngọt ở một dải Ấn Độ là thứ quả được bọn khỉ ưa chuộng, là nguồn cung cấp đường quan trọng.

Củ cải đường của Vân gia giờ to lắm rồi, uy danh truyền khắp Trường An, dù là hoàng gia, nếu không có mía từ Lĩnh Nam đưa tới, Lưu Triệt muốn ăn quả ngọt, cũng phải xin Vân thị.

Đường do củ cải đường làm ra không nhiều, so với đường mía chất lượng hoàn toàn khác biệt, chủ yếu vì tạp chất nhiều khó tách, độ ngọt không thuần túy.

Vân Lang hồi nhỏ rất thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc nhỏ không có mấy rồi, khi lớn lên lại để giành cho đám đệ muội. Trẻ lớn càng thích ăn ngọt hơn trẻ nhỏ, Vân Lang không quên được lần y kiếm được tiền mua cả một cân đường trắng, chỉ pha nước lọc để uống ... Cảm giác đó không thể quên.

Vân thị còn có mật ong thuần nhất.

Đó là nguyên nhân mà A Kiều chưa bao giờ tới vườn quả của Vân thị họa hại, vì vườn quả của Vân thị luôn có từng đàn ong lớn bay vù vù.

Một lão binh quỳ chân đeo mạng che mặt dưới ánh mắt chăm chú của người Vân gia, bắt đầu cắt mật ong từ khúc gỗ mục.

Khúc gỗ mục đó sớm được cưa làm đôi, lão binh cẩn thận nhấc mảnh phía trên ra, liền có cái tổ ong lớn dính chắc trên đó, giũ nhẹ là mật ong vàng óng chảy ra mép.

Đàn ong điên cuồng vây quanh lão binh, ông ta chẳng sợ, dùng kéo cắt quá nửa tổ ong, nhìn mật theo tổ ong chảy vào thùng, dù là điềm đạm như Tống Kiều cũng phải nuốt nước bọt.

Lão binh xua đàn ong đi, bê một thùng mật tới trước mặt gia chủ.

Đồ ngon ăn thế nào cũng ngon, trù nương mang bánh vừa rán tới, để lại ít mật cho nhà gia chủ ăn, còn lại đem nấu cất vào hũ.

Một bữa dã ngoại no nhỏ chưa thỏa mãn kỳ vọng cả nhà, Vân Lang kiểm tra các loại quả xong, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của khuê nữ và tiểu lão bà, lệnh lão binh trông vườn phải trông coi kỹ ruộng dưa, sau đó dẫn cả nhà về đại trạch.

Mật ong là thứ phải đông người ăn mới cảm thị được hạnh phúc chứa đựng trong đó, nếu như giống Hà Sầu Hữu một mình cầm bánh rán chấm mật ong ăn như chết đói thì càng ăn chỉ càng cô độc. Vì thế Vân Âm, Hoắc Quang bị Vân Lang lo lắng ăn nhiều đò ngọt hỏng ăn liền quây quần bên cạnh lão tổ, miệng ngọt sớt xin ăn ...

Nhìn lão già cười toét miệng dấm dúi cho hai đứa bé ăn bánh chấm mật ong, đoán chừng còn đang thì thầm nói xấu mình nữa, Vân Lang mỉm cười bỏ đi.

Từ khi Hoắc Khứ Bệnh lập quân công cái thế, Hoắc gia mở rộng mạnh mẽ, Trương Oánh tựa hồ có khao khát không thể át chế với đất đai Thượng Lâm Uyển. Đồng thời lão bà của Lý Cảm, bảy lão bà chính của Tạ Ninh và cung nữ lão bà mới được ban hôn của Triệu Phá Nô, tạo thành tập đoàn gom đất lớn nhất Trường An.

Mới đầu Vân Lang còn lo làm thế không ổn, kết quả hình như hoàng đế cũng muốn thấy cảnh đó, từng mảnh đất lớn biến thành đất riêng của tướng lĩnh.

Đại Hán chưa bao giờ thiếu đất, ngược lại còn quá nhiều đất phải khai hoang.

Khiến bách tính sinh hoạt gian nan không phải do thiếu đất, mà là do thuế má quá cao, năng lực sản xuất lại quá thấp.

Hoàng đế cần tiền lương đánh Hung Nô, bách tính cần lương thực để sống, nhưng sản xuất chỉ có chút xíu đó thôi, hoàng đế lấy đi một chút là bách tính mất đi một miếng ăn, hoàng đế lấy nhiều, bách tính chết đói.

Lưu Triệt không phải kẻ tham lam, càng không xa hoa, lương thảo hắn thu được đều mang tới cho tướng sĩ biên ải hết, đại đa số thời gian, hắn nghèo tới đáng thương.

Nhưng Hung Nô không thể không đánh.

Biên quan mà không vững thì nói gì tới quốc gia giàu có, làm ra nhiều chỉ gọi thêm nhiều sói đói tới mà thôi.

Cùng với chiến thắng chưa từng có của Hoắc Khứ Bệnh, ai ai cũng hân hoan lạc quan cho rằng có thể diệt được Hung Nô trong thời gian ngắn, nhưng cùng với việc Hung Nô lui sâu về mạc bắc, muốn tìm kiếm chúng sẽ không dễ dàng như trước, chiến trường sẽ càng ngày càng xa, khi đó tiền lương tiêu hao càng nhiều, bách tính muốn có miếng cơm no bụng càng khó.

Lưu Triệt đã nhìn thấy chuyện đó từ rất lâu rồi, cho nên mấy năm trước hắn mở cửa Thượng Lâm Uyển cho bách tính vào kiếm ăn, hai năm trước hắn cho phép huân quý mua đất Thượng Lâm Uyển. Hắn thậm chí rộng lượng tha thứ cho dã nhân vì trốn thuế mà vào núi sinh sống, để bọn họ trở về làm ruộng.

Để tăng thêm sức lao động, hắn còn không ngại dùng thủ đoạn ti tiện khai đao với huân quý sở hữu nhiều nô phó.

Lương thực, lương thực, lương thực, đó mới mục đích chính của Lưu Triệt.

Vì thế số lượng quả trong Vân gia không thể trồng quá nhiều, như thế mỗi loại đợi cả nhà ăn qua thì chẳng còn lại gì cho hoàng đế.

Khi Vân Lang chuẩn bị đi thăm ruộng lúa mạch thì Lương Ông tới báo, có một phụ nhân dẫn hai đứa bé quỳ trước cổng không chịu đi.

Ngay tức thì ánh mắt của Tống Kiều, Tô Trĩ trở nên lạnh lẽo nhìn Vân Lang, đợi y trả lời.

Vân Lang nghĩ mãi không ra, mình đâu có làm chuyện gì có lỗi với tỷ muội nàng, hơn nữa dù là có, hai người họ dùng ánh mắt giết người với mình là không đúng.

Đại trượng phu không làm là không làm, nên Vân Lang không thèm giải thích, ưỡn ngực bước đi. Khi phụ nhân dẫn theo hai đứa bé gặp Vân Lang, cũng gặp cả nhà Vân Lang, Đại Vương thậm chí nhe nanh gầm gừ hăm dọa, làm hai đứa bé hoảng sợ trốn ra sau lưng mẫu thân.

Bình Luận (0)
Comment