Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 635 - Q4 - Chương 089: Làm Huân Quý Chẳng Phải Dễ.

Q4 - Chương 089: Làm huân quý chẳng phải dễ. Q4 - Chương 089: Làm huân quý chẳng phải dễ.

“ Cầu xin hầu gia cứu mang phu quân thiếp thân.”

Câu này vừa nói ra, Tống Kiều, Tô Trĩ, Vân Âm cùng Đại Vương xoay người bỏ đi ngay, chẳng còn hứng thú nghe xem chuyện gì xảy ra.

Vân Lang nghiến răng trèo trẹo:” Phu quân ngươi là ai?”

“ Chung Ly Viễn ạ ...”

Vân Lang nhíu mày:” Hắn làm sao?”

“ Hắn, hắn tiến cung rồi.” Phụ nhân lí nhí đáp:

“ Ồ, có ai ép hắn làm như thế không?”

Phụ nhân nước mắt như mưa, chỉ biết lắc đầu.

“ Vậy ngươi có biết vì sao hắn vào cung không?”

Phụ nhân ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên nói:” Thiếp thân đã cầu xin hắn, vì hai đứa bé đừng nghĩ tới chuyện báo thù nữa, hắn không chịu. Ba ngày trước hắn nói rất nhiều chuyện mà thiếp thân không hiểu, uống rượu cả đêm, giao gia nghiệp cho thiếp thân, dặn dò nuôi hai đứa bé khôn lớn rồi bỏ đi.”

“ Hầu gia, xin người giúp hắn, thiếp thân không cần phú quý, không cần báo thù rửa hận, chỉ mong có thể sống bình an cả đời. Thiếp thân không biết cầu cứu ai, chỉ nghe phu quân nhắc tới ngài, cầu xin ngài ...”

Vân Lang ngẩng đầu lên nhìn trời, tên đó quyết tâm hơn y nghĩ:

“ Ngươi nói ba ngày trước ... vậy thì ván đã đóng thuyền rồi.”

Phụ nhân không chịu từ bỏ, run run mở cái bọc lớn ra, bên trong là đủ các loại tài vật, nhìn Vân Lang nước mắt ngắn dài ..

“ Con đường này không dễ đi, nhưng là con đường hắn đã chọn, hơn nữa không ai thay đổi được ý định của hắn. Bao nhiêu năm hắn mới có được cơ hội ấy, hắn không từ bỏ đâu.” Vân Lang lắc đầu đứng lên, đi được vài bước quay lại:” Hắn an bài mẹ con ngươi ra sao?”

Phụ nhân như người chết, lẩm bẩm:” Có mua một mảnh đất dưới chân Ly Sơn.”

“ Vậy thì mang tiền tài tới đó, chiêu nạp ít phó dịch làm ruộng mà sống, đặt hi vọng lên người con ngươi, đừng nghĩ tới phu quân ngươi nữa, đó là kết quả tốt nhất.”

“ Hoàng thị thế lớn, hắn lại chỉ có một mình ...”

Vân Lang cắt lời:” Ngươi hẳn là hiểu phu quân ngươi hơn ta, cũng hẳn là là khuyên hắn rồi, ngươi khuyên không được, chẳng lẽ ta khuyên được. Đi đi, đừng nghĩ tới hắn nữa, hắn có chuyện phải làm, nếu ngươi cứ bám dính lấy cản trở, có trời mới biết hắn sẽ làm chuyện điên cuồng gì.”

Phụ nhân khấu đầu dẫn đứa bé đi, để lại bọc tài vật, Vân Lang sai Lương Ông lấy xe ngựa tiễn họ, mang cả bọc tài vật theo.

Hai người vừa đi, một đoàn người từ phòng trong tràn ra, Tống Kiều nhỏ giọng hỏi:” Cô ta muốn làm gì?”

“ Muốn kéo ta xuống bùn thôi, biết không thể thay đổi ý chí của phu quân mình, ngay lập tức nghĩ tới an toàn của mình và đứa con, nên chạy tới nhà ta, sau đó quỳ khóc trước cổng Vân thị. Chắc chắn cảnh này lọt vào mắt nhiều người rồi, giờ thì ta nói gì đi chăng nữa, người ta cũng cho rằng Chung Ly Viễn đã quy thuận Vân thị.”

Tô Trĩ tức giận:” Sao cô ta xấu xa như thế?”

Vân Lang có cách nghĩ khác:” Muội chưa rơi vào cảnh đó thôi, nếu không muội còn xấu xa hơn bội phần. Ài, một người mẹ vì con mình, làm ra chuyện gì cũng chẳng lạ. Nữ nhân đó coi như thông minh đấy.”

Tống Kiều cũng hết sức phiền muộn:” Cô ta thông minh, nhưng nhà ta xui xẻo.”

Vân Lang trấn an hai lão bà:” Hoàng thị đã coi chúng ta là tử địch, ta cũng không định tha cho bọn chúng, nếu thề thì cần gì phải tỵ hiềm? Nếu chuyện gì cũng muốn rút mình ra sạch sẽ, để người khác xung phong hãm trận, vậy ai còn muốn dính líu tới Vân thị ta. Lúc cần gánh vác thì phải gánh vác. Xuân yến năm nay nhà ta không được mời, xuân yến năm sau tranh chấp giữa nhà ta và Hoàng thị sẽ bị công khai hóa, khi đó nhiều kẻ muốn hai nhà đánh nhau vỡ đầu chảy máu.”

“ Chúng ta có trêu chọc vào ai đâu.” Tô Trĩ tức giận đá Đại Vương một cái, đều tại cái con vô dụng này không dọa nổi mẹ con nhà kia bỏ chạy:

“ Nếu như toàn bộ huân quý đều vui vẻ hòa hợp, nàng nghĩ xem, ai là người không muốn thấy cảnh này nhất?”

Tống Kiều được Hồng Tụ đỡ ngồi xuống ghế, lo lắng nói:” Là hoàng đế.”

Vân Lang thở dài gật đầu:” Chính là hắn.”

Tô Trĩ không nói gì nữa, nha đầu vô tư lự cuối cùng cũng đã hiểu ra, dưới tất cả những ánh hào quang kia đều có dòng chảy ngầm dữ dội.

“ Đừng lo, phu quân các nàng ứng phó được, thiên hạ không có mấy người làm khó được phu quân các nàng đâu.” Vân Lang tự tin trấn an người nhà:

Tống Kiều vuốt ve bụng:” Nhà ta ít người quá, chuyện gì cũng tới tay chàng.”

Vân Lang cười lớn:” Một mình ta bằng cả vạn người bọn chúng, trước kia ta không thích tham gia mấy trò chơi buồn chán này, nhưng chúng nghĩ nhà ta dễ bắt nạt, vậy cho chúng thấy thủ đoạn của người sơn môn chúng ta.”

Đóng đại môn lại, Vân thị tự hình thành một vùng trời đất khác.

Những ngôi nhà tường sơn trắng, mái ngói đen dựng quanh những kênh nước chảy uốn lượn khắp nơi, hoàn toàn không giống bất kỳ nơi nào ở Đại Hán. Cũng chỉ có ở đây mới thực sự làm được nam cày cấy nữ dệt vải, người già trẻ nhỏ sống an nhàn, cũng chỉ ở đây mỗi một người đều có được chút tôn nghiêm cá nhân.

Đại môn Vân thị không quá cao lớn, nhưng vô cùng chắc chắn, năm xưa khi Lương Ông chọn vật liệu làm đại môn, chọn thứ gỗ chắc chắn nhất Quan Trung, còn tự mình làm cái then cài cửa lớn. Then cài bằng sắt to bằng cả cánh tay cắm sâu dưới đất cả thước, thêm vào cách xếp đá đan cài với nhau, đại môn như thế dù đối diện với xe công thành cũng kháng cự được một hồi.

Nhưng thực sự cấp cho cái cửa đó sinh khí là Vân Lang, y mới chính là đại môn thực sự của Vân thị, chỉ cần y còn lười nhác nằm đó nhìn phó dịch đi qua đi lại, người Vân thị ưỡn ngực đối diện với tất cả.

Mặt trời ngày một gay gắt, dưới chân Ly Sơn cho dù có mát mẻ thì lúa mạch ngoài ruộng cũng tự nhiên mà chín.

Ruộng nhà Tào Tương chín sớm nhất, chọn ngày hôm nay khai liềm, Vân Lang chuyên môn dạy sớm đi giúp.

Đó là tập tục rất cổ xưa, là hình thức xã giao qua lại cổ xưa nhất ở mảnh đất này, khi công cụ lao động vẫn còn làm bằng đá, giúp nhau gặt một mảnh ruộng là vô cùng quý giá. Giờ đây thân là huân quý, dù lúc này Vân Lang chỉ tới nhặt một bông lúa mạch cũng là dấu hiệu tình cảm qua lại.

Tống Kiều thì không thể đi đâu được rồi nàng đang ở thời kỳ tránh vận động, lúc này tất nhiên chỉ có Tô Trĩ theo Vân Lang, cả Vân Âm và Hoắc Quang cũng rất hưng phấn, trời còn chưa sáng đã dẫn Đại Vương chuẩn bị tới Tào gia giúp đỡ.

Kỳ thực là vì dưa hấu thôi.

Hôm nay Vân Lang mang tới Tào gia những năm quả dưa hấu.

Vân Lang một thân áo gai ngắn tay, mũ cỏ, giày vải, còn Tô Trĩ khăn tay buộc tóc, Vân Âm và Hoắc Quang thì ăn mặc mát mẻ đẹp đẽ, chỉ là Hoắc Quang mặt thanh tú, tóc lại dài, đứng cạnh Vân Âm trông như tỷ muội.

Đương nhiên đó là trong mắt Vân Lang, còn với người ngoài Vân Âm quá mức hiếu động, ngày càng giống con trai hơn con gái, nên cả hai giống tỷ đệ hơn tỷ muội.

Trong ngày nóng nực thế này, Đại Vương có lớp lông dày mỡ dày tất nhiên là không muốn động đậy, nó chỉ muốn nằm trên mái hiên gỗ mát lạnh ở nhà thè lưỡi ra thôi.

Nếu không phải Vân Âm dùng cục đá cực to dụ dỗ thì nó không chịu bò vào xe.

Bình Luận (0)
Comment