Xe ngựa đi nửa canh giờ liền tới Tào thị, nơi này đã là cảnh tượng như chuẩn bị ra trận, hơn nghìn phó dịch chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi gia chủ hạ lệnh.
Tào Tương một thân áo gai, hông đeo lưỡi liềm, chân đi giày cỏ, ống tay ống quần dùng thừng buộc chặt, xem ra chuẩn bị chiến đấu một trận.
Xe ngựa Vân thị tới trước tiên, sau đó là Hoắc thị, Tạ thị, Lý thị cùng với lão bà mới cưới của Triệu Phá Nô, trượng phu của họ ở ngoài, họ phải đi thay.
Thấy mọi người đã đông đủ, lão quản gia Tào thị uy phong lẫm liệt hô lớn, dẫn mọi người tràn ra đồng.
Lúa mạch Tào thị mọc rất tốt, đỗ trồng xen kẽ lại nhỏ xíu, lá cũng vàng vọt, trông chẳng có vẻ gì là có sản lượng tốt.
“ Tác dụng của đỗ là làm màu cho đất, sản lượng là thứ yếu thôi, nhưng đừng lo, thu hoạch lúa mạch xong, nó sẽ lớn nhanh lắm.” Thấy Tào Tương có vẻ thất vọng, Vân Lang liền giải thích một câu:
Gia chủ vốn chỉ cần cắt bó mạch đầu tiên là xong việc, Tào Tương thường ngày cũng lười biếng, song nếu đã xuống ruộng rồi thì phải tranh thủ lúc mặt trời chưa lên, cắt được một mảnh ruộng mới được.
Cắt mạch với Tào Tương đã vất vả, với Vân Lang càng là một chuyện dày vò, da y mẫn cảm, thế nên gai mạch đâm lên người bắt đầu ngứa ngáy mẩn đỏ.
Cũng may Tào Tương chỉ cắt một lèo tới đầu kia của bờ ruộng là dừng lại, Vân Lang thở phào:” Đợi lát nữa có món ngon cho ngươi ăn.”
Nữu Nữu đi sau lưng Tào Tương trợ giúp trượng phu, nghe thế cười nói:” Trong nhà chuẩn bị đồ ăn rồi, Vân thúc thúc nếu đói có thể ăn trước một chút.”
Vân Lang chỉ xe ngựa nhà mình đõ bên ruộng:” Có thể khiến hai đứa bé kia ngoan ngoãn ngồi đó trông xe, thứ trong đó phải ngon cỡ nào, hai người hẳn tự hiểu.”
Tào Tương nghe thế lên tinh thần ngay, ở Đại Hán này, người kén ăn nhất không phải hoàng đế và hoàng hậu, cũng không phải Vân Lang được gọi là đệ nhất bào trù, mà chắc chắn là hai đứa bé đang ngồi kia, đặc biệt là Vân Âm, từ nhỏ đã hưởng thụ những thứ mà cả công chúa cũng chẳng có.
“ Thói đời này làm cái gì cũng không có hứng, chỉ có ăn uống là còn thấy thoải mái một chút, vậy mà đại đa số thời gian gia gia phải ăn cám lợn.”
Vân Lang ngẩng đầu nhìn cảnh tượng gặt lúa tưng bừng cười:” Trên đời này nhiều thứ mỹ hảo lắm, ngươi thiếu một đôi mắt phát hiện ra thôi.”
“ Đúng đúng, sau này ngươi phải phát hiện nhiều vào, bọn ta mới dễ sống một chút.”
Tào Tương là tên rất biết cách sống, khi biết có món ngon để ăn, hắn không đề xuất ăn ngay, mà ngồi dưới lán uống nước chờ đợi, khi nào thân thể khao khát ăn uống, mới có được hưởng thụ tối cao.
Khung cảnh lao động vô cùng đẹp đẽ, người trực tiếp lao động thì vô cùng thống khổ, nếu chẳng phải vì miếng ăn, chẳng ai muốn mồ hôi nhễ nhại gặt lúa mạch dưới trời nắng chói chang.
Gai lúa mạch đâm vào thân thể đâm mồ hôi sẽ làm người ta ngứa ngáy vô cùng, Vân Lang vì có bệnh này nên y không bao giờ đi gặt lúc nắng lên.
“ Khứ Bệnh định xây dựng một tòa quân thành bên Đại Hà, lấy nơi đó làm khởi điểm, dần dần tích góp lực lượng, sau đó tiếp tục phát động tây chinh. Lực lượng bắt nô đã phát triển tới hơn hai vạn, cơ bản vét sạch tráng đinh người Nghĩa Cừ.” Trong miệng Tào Tương luôn có động thái mới nhất ở triều đình:” Lộ Bác Đức ở phương nam nghe chính sách nô lệ của triều đình, cũng ra sức bắt nô lệ, như thế nô lệ người Hồ muốn bán giá cao khó lắm. Đám Chu Hồng, Trương Liên đã bỏ vốn lớn, tất nhiên không chịu ngồi yên, đang đấu đá tưng bừng với hệ Lộ Bác Đức, tranh giành quyền khống chế giá nô lệ từng vùng một. Đợi lan tới Trường An, sẽ vô cùng thảm liệt.”
Vân Lang thấy Tào Tương vẫn còn vương vấn ở chuyện này, vỗ vai hắn:” Chúng ta không những không dính dáng vào chuyện này, về sau còn phải tiến thêm một bước, phó dịch trong nhà ký văn thư, quy định phục vụ bao năm sẽ được tự do.”
Tào Tương không còn đủ sức mà bất ngờ nữa, nhìn đông đảo gia phó thu hoạch:” Như thế chúng ta sẽ sống gian nan lắm.”
“ Ngươi ngốc lắm, nguyên tắc là tự nguyện.” Vân Lang mỉm cười:” Phó dịch đi theo chúng ta, chỉ cần không lười biếng, chỉ vài năm là đều có chút gia nghiệp rồi. Con người thì chẳng bao giờ biết đủ, người thông minh chút sẽ bồi dưỡng con cháu mình, có của ăn của để rồi mà còn làm nô cho người khác là không thích hợp, cố giữ chỉ thành kẻ thù thôi, khi đó nên có một lối ra.”
“ Chỉ cần ngươi giữ lối ra này, dù nhà ngươi nuôi bao nhiêu người làm đi chăng nữa cũng không cần lo gia tộc quá phát triển mà thành họa, bị người ta lên án. Gia tộc lớn nên có phong phạm gia tộc lớn, chỉ cần khiến người xuất thân từ gia tộc chúng ta coi đó là vinh quang, tương lai gia chủ có tước vị hay không không quan trọng nữa. Vì người của chúng ta đã tỏa đi khắp thiên hạ rồi.”
“ Ta kỳ vọng ngày đó xuất hiện, khi con người ta không lấy quan tước bổng lộc làm tiêu chuẩn, mà phẩm đức tài hoa mới là thứ đánh giá cao, gia tộc kéo dài vài trăm năm không khó.”
Tào Tương hết hồn:” Nói như thế ta không thể đi thanh lâu nữa à?”
“ Cút.” Vân Lang đá Tào Tương một cái, cảm giác nãy giờ chia sẻ với hắn lý tưởng cao vời của mình thật lãng phí nước bọt:
Dưa hấu vừa vặn chín tới, lại còn được ướp đá suốt nửa buổi, cắn vào một cái là ngọt mát thấm tới tận phổi.
Tào Tương chỉ cắn một cái la hét như tên ăn mày vớ được miếng thịt béo ngậy, đến khi ăn được nửa miếng dưa hấu ngẩng cái mặt nhoe nhoét nước với hạt dưa lên:” Ngày mai kéo mười mấy xe tới đây, một mình ta ăn mấy ngày luôn.”
“ Chỉ trồng một mẫu thôi, ngươi muốn ăn thì có đấy, không có cho người ngoài đâu.”
Tào Tương nhìn Vân Ân phải dè xẻn cắn từng miếng dưa hấu nhỏ, cứ như sợ ăn hết không còn nữa, nhìn mà thương:” Trồng thêm nữa đi chứ, ngươi xem để Đại nữ nhà ngươi ăn thòm thèm thế kia mà ngươi chịu được à?”
Vân Lang đẩy miếng dưa hấu của mình cho Tào Tương:” Thong thả, mới chín được vài quả, mấy ngày nữa sẽ chín dần.”
Tào Tương chẳng có tí xấu hổ nào, nhận lấy ăn luôn, quên cả chất nữ đang mở to mắt nhìn mình:” Thứ ngon thế này phải trồng khắp thế giới mới đúng, sao ngươi trồng ít thế này?”
“ Cứ ăn cả hạt như ngươi thì lấy đâu ra giống mà trồng nữa.”
Tào Tương liếm môi cuốn luôn mấy hạt dưa vào mồm, cuối cùng vẫn nhai nuốt luôn, cái thứ này tới hạt cũng bùi ngon.
Vân Âm rất thực dụng, đã ăn xong dưa hấu rồi liền không thích ở lại Tào thị nữa, ra sức giục cha về nhà.
Tào Tương bế Vân Âm lên, thơm chụt lên cái má phính của nó:” Thế nào cũng có một ngày giữ cháu ở lại nhà bá bá không đi nữa.”
Vân Âm chê bẩn, quệt má quay đầu đi.
Phó dịch vẫn tiếp tục bận rộn còn quý nhân thì dọn dẹp về nhà, Tô Trĩ lên xe ngựa còn lẩm bẩm chuyến này tới Tào gia quá lỗ vốn, mất bao nhiêu dưa hấu ngon:” Sư huynh, huynh không thấy dáng vẻ của Lý thị, chia dưa hấu cho họ, còn không nỡ ăn, lấy khăn tay bọc lại muốn mang về cho con ăn. Ả Tạ thị càng quá đáng, nói phải mang về nhà hiếu kính mười mấy lão nhân ...
Vân Lang chẳng nghe thấy Tô Trĩ nói gì, vì ánh mắt y đang nhìn về phía quan đạo, nơi đó có mười mấy kỵ sĩ mặc đồ tang đang phóng ngựa điên cuồng.
Bảo xe ngựa đi nhanh hơn, lên quan đạo đợi mấy kỵ sĩ kia tới, nhìn chiêu hồn phiến trên lưng bọn họ, Vâng Lang buông một tiếng thở dài:” Hoàng thái hậu đăng thiên rồi.”
Quả nhiên kỵ sĩ phát hiện xe ngựa Vân thị thì từ xa đã hô:” Hoàng thái hậu hôn mê bất tỉnh, bệ hạ lệnh Vĩnh An hầu mau tới Cam Tuyền cung tục mệnh.”
Vân Lang không nhiều lời, tháo một con ngựa kéo xe ra, chẳng cần yên ngựa, nhảy lên lưng ngựa chạy về phía Cam Tuyền cung. Loại chuyện này chạy càng nhanh, càng khốn đốn thì càng khen ngợi, hoàng đế nhìn thấy thế nào cũng nhận được tán thưởng hiếu nghĩa.
Tào Tương cũng nhận được mệnh lệnh tương tự, thấy Vân Lang chạy tới cười khà khà:” Vội gì, vội gì, đợi tổ mẫu qua đời rồi đi cũng không muộn.”
Biết tình thân hoàng gia bạc bẽo rồi, Vân Lang vẫn mắng:” Tổ mẫu ngươi chết mà còn ăn nói thế được, cẩn thận mẫu thân biết lột da ngươi ...”
“ Tổ mẫu ơi ....” Tào Tương tức thì gào lên một tiếng đầy bi thương, khóc lóc thúc ngựa tăng gốc:
....
Hôm nay dừng ở đây nhé.