Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 637 - Q4 - Chương 091: Ngươi Chỉ Là Rác Rưởi.

Q4 - Chương 091: Ngươi chỉ là rác rưởi. Q4 - Chương 091: Ngươi chỉ là rác rưởi.

Ba mấy dặm đường ngựa phóng nhanh chẳng mấy chốc đã tới, Tào Tương khóc lóc lăn xuống ngựa, kệ cả giày bị rơi, tóm cổ hoạn quan rống lên:” Mười ngày trước ta mới bái kiến tổ mẫu, khi đó vẫn khỏe, sao giờ đã cần tục mệnh rồi?”

Hoạn quan cũng khóc lóc như chết cha chết mẹ:” Trời quá nóng, hoàng thái hậu tham mát, đặt nhiều băng trong phòng một chút, ai ngờ ...”

“ Tổ mẫu ơi đừng đi, tôn nhi tới rồi ...” Tào Tương loạng choạng chạy chân đất vào tẩm cung hoang thái hậu:

Vân Lang không biết là nên tán thưởng hay nên tát cho hắn một cái nữa, mặt nghiêm trọng kéo Tùy Việt sang một bên:” Đại lệnh, ngự thể của thái hậu ra sao? Có cần gì không, đã phái người đón chuyết kinh rồi.”

Tùy Việt thở dài:” Đã chuẩn bị hoàng tuyền, sắp thỉnh thái hậu tới hoàng tuyền tị nạn, chỉ là lần này bệnh tới quá gấp, mong là qua mặt được quỷ sai âm ti.”

Vân Lang lau mồ hôi trên mặt, đi tới dưới gốc cây, nơi đó đã có rất nhiều quan viên rồi, tể tướng Công Tôn Hoằng cũng có mặt, đều đang nhắm mắt dưỡng thần, đợi tình thế phát triển.

Giờ không phải lúc khách khí chào hỏi, Vân Lang kiếm một chỗ mát mẻ ngồi xuống.

Tang Hoằng Dương cũng ngồi gần đó, tên này tuổi chưa tới bốn mươi, mặt đẹp như ngọc, trong khi những người khác mồ hôi mồ kê nhễ nhãi bộ dạng thê thảm nhếch nhác, hắn vẫn đai mũ chỉnh tề, như cái nóng kia chẳng ảnh hưởng tới mình, chứng tỏ thân công phu tu dưỡng không tầm thường. Hé mắt thấy cách ăn mặc của Vân Lang cùng bộ dạng chật vật, hắn gật đầu thay chào hỏi:” Vừa ở ruộng tới?”

“ Không ngờ xảy ra chuyện này.” Vân Lang thở dài:

“ Thế sự vô thường, con người an nguy chỉ trong sớm chiều, Vĩnh An hầu còn trẻ, tới tuổi lão phu rồi sẽ thấy sinh tử không to tát như thế nữa.” Tang Hoằng Dương vốn đã nhắm mắt lại rồi, không hiểu sao lại hỏi:” Vĩnh An hầu sao không tiếp tục làm quân tư mã dưới trướng Phiêu kỵ đại tướng quân, mà ở nhà làm ruộng?”

Vân Lang không nghe ra hắn ta có ý đồ mia mai gì, nên cũng thẳng thắn nói:” Vân mỗ từng tác chiến với Hung Nô, nên nhận ra, chiến trường không vẻn vẹn ở biên quan, thảo nguyên, mà còn ở triều đường, ở đồng ruộng. Khứ Bệnh tác chiến phương xa, ta ở lại Quan Trung, chuẩn bị lương thực vật tư, để khi cần chi viện cái gì còn có cái đó, về ý nghĩa nào đó, ta vẫn là quân tư mã của hắn.”

Tang Hoàng Dương ồ một tiếng:” Vĩnh An hầu không tin người khác hay sao mà tự mình làm.”

Vân Lang khẽ nhíu mày:” Ta tin không ai dám lấy quốc quân đại sự ra đùa, nhưng ta tin rằng, không ai làm tốt hơn ta.”

“ Người trẻ tuổi bây giờ càng lúc càng cuồng ngạo rồi.” Một viên quan già ở gần đó nghe thấy lời này thì lắc đầu tỏ ý không hài lòng:

Vân Lang cười nhạt:” Các vị nếu nhàn hạ thì tới Vân thị một chuyến là biết mỗ có cuồng ngạo hay không thôi. “

“ Nếu Vĩnh An hầu đã một lòng vì nước như thế, sao vẫn còn rảnh tranh chấp cái lợi nhỏ với Hoàng thị làm gì?”Tang Hoằng Dương như thuận miệng nói:

Vân Lang cảnh giác ngay, người ta thường gọi Tang Hoằng Dương là ẩn tướng, quyền lực của hắn kỳ thực không thua kém tể tướng Công Tôn Hoằng, vì thế nói ra điều gì, không thể xem nhẹ:” Nếu đại phu ngài là một tằm nông, mắt nhìn mình vất vả nuôi tằm, ươm tơ, sau đó bị loại gia tộc như Hoàng thị ỷ nắm tài nguyên trong tay bóc lột người khác thì mới hiểu được, còn không thì nói cũng vô ích. Ngoài ra nhờ đại phu chuyển lời Hoàng thị, đồ lấy ở thư phòng của ta phải trả lại nguyên vẹn, nếu không, không chết không thôi.”

Tăng Hoằng Dương giật mình:” Hắn lấy gì từ nhà ngài?”

Vân Lang nhún vai:” Ai mà biết được, hoặc là cách nhuộm vải, hoặc là mấy trăm thợ nhuộm, hoặc là thứ quan trọng hơn, ta thong thả thêm vào.”

Hai người bọn họ nói tuy nhỏ, nhưng quan viên xung quanh đều đã chú ý tới rồi, đều tập trung nhìn về phía này, cả Công Tôn Hoằng cũng có người rỉ tai vài câu mở mắt ra, không ai rõ đầu đuôi, nhưng một huân quý mới nổi đang khí thế hừng hực với một vị ẩn tưởng ở trường hợp này mà không nhịn được lời qua tiếng lại với nhau thì không thể là chuyện nhỏ.

Tên cẩu tặc Tang Hoằng Dương này tai mắt phân bố khắp thiên hạ, đừng thấy hắn ta hời hợt nhắc tới Hoàng thị, nhưng rõ ràng thể hiện đã đứng về phía họ, nhằm dọa cho Vân thị phải nhún nhường, để Hoàng thị có lý, có thể diện chèn ép Vân thị.

Lời nói rất khách khí, nhưng dưới loại khách khí này là bóc lột trắng trợn.

Hắn ta bao năm qua đem tài sản diêm thương, thiết thương quy vào quốc hữu, vì triều đình gom góp rất nhiều tiền tài, giờ có vẻ muốn ra tay với tơ lụa rồi.

Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết, một khi cả tơ lụa cũng thuộc về quốc hữu, ngành nghiệp này sẽ tụt lùi lớn thế nào.

Một khi người làm tơ lụa không thể tự chủ giá cả, khoản chênh lệnh lớn kia sẽ bị triều đình lấy hết, từ đó nuôi tằm, ươm tơ, dệt vải sẽ thành nghề gân gà.

Ở Đại Hán, kỳ thực tơ lụa có giá trị tương đương với tiền tệ, khả năng Tăng Hoằng Dương vì nhìn điểm này nên tiến quân vào sản nghiệp tơ lụa.

Lúc này nếu còn nhún nhường, Tang Hoằng Dương sẽ cho rằng Vân thị có không gian để lùi, hắn ta sẽ ép tới cùng giống như diêm thương hay thiết thương tan nhà nát cửa mấy năm qua.

“ Bóc lột quá độ chỉ có hại cho quốc gia, bây giờ ngươi lấy đi bao nhiêu, tương lai ngươi sẽ phải trả lại gấp mười lần, trăm lần, đó là quy luật, không ai thoát được đâu.”

Nghe Vân Lang nói thế, mắt Tang Hoằng Dương ánh lên độc ác như chó sói:” Đừng nghĩ thiên hạ chỉ có ngươi thông minh.”

“ Nếu ngươi rời vị trí này, để ta lên thay, ta sẽ làm tốt hơn ngươi cả trăm lần, ít nhất không cần dựa vào bóc lột, tăng thuế vẫn khiến quốc khố sung túc.”

“ Hoang đường!”Tang Hoằng dương phất mạnh ống tay áo, như thể xua đi mùi khó ngửi nào đó:

“ Hoang đường? Mỗ khi từ trong núi ra chỉ có một bộ áo rách, một con hươu, ba năm sau Vân thị đã là phú hộ Trường An, tới bây giờ đã là phú hộ đỉnh cấp. Trong quá trình đó Vân thị không bóc lột phó dịch, không chiếm đoạt quốc triều, không tranh lợi với dân, càng không nợ được tiền thuế nào. Đại phu ngài làm được điều ấy không?” Vân Lang chắp tay với đám quan viên đang giỏng tai lắng nghe:” Nhớ năm xưa Tang đại phu xuất sơn bắt đầu dương danh thiên hạ thì đã là phú thương có tiếng ở Lạc Dương, lấy tiền mua chuộc người trong cung, giở mọi thủ đoạn để được gặp bệ hạ, kiếm được vị trí thị trung. Sau đó liền có mười sáu loại thuế má xuất hiện, dân gian từ đó áo không đủ mặc, cơm không đủ ăn, thương cổ gào khóc liên miên, vẻn vẹn thương đạo từ Trường An tới Lạc Dương, vốn từ nơi ngày đêm qua lại không ngớt thành sạch bóng dấu chân người, vẻn vẹn chỉ có một năm.”

“ Đại phu ngài vơ vét tiền bạc thiên hạ, người chửi bới sau lưng vô số, hận không thể xé xác lột da ngài, ấy vậy mà quốc khố quanh năm trống rống. “

“ Ta còn nghe nói năm xưa lệnh ông kiệt lực đưa ngài vào quan đồ nay dậm chân đấm ngực hối hận không thôi, cái tài của đại phu ngài thì thấy rõ hết rồi.”

Những lời ác độc của Vân Lang khiến không ít quan viên xung quanh thất kinh, có điều ngẫm ra thì không sai, ngẫm lại có vẻ Tang Hoằng Dương không lợi hại như mình nghĩ, thậm chí nói là vô dụng cũng được.

Khuôn mặt như ngọc của Tang Hoằng Dương tím tái, tay dấu dưới áo bào nắm chặt:” Lời của trẻ nhỏ vô tri mà thôi.”

“ Sự thực là chân lý rõ ràng nhất, ai chẳng nhìn ra từ khi ngài ngồi vị trí đó, thiên hạ ngày càng cùng khốn, quốc triều ngày càng gian nan, huân quý sống khó khăn, thương cổ tự sát chẳng phải một nhà. Đại phu ngài có thể cảm phiền chỉ ra, thiên hạ có ai sống sung sướng hơn không?” Vân Lang càng nói càng trở nên độc ác vô cùng:” Tất nhiên không tính đại phu ngài một năm thăng quan ba bậc.”

Bình Luận (0)
Comment