Tang Hoằng Dương đứng dậy, hắn ta đã cảm thụ được những ánh mắt như gai đâm sau lưng, nếu hôm nay không phản bác lại được kẻ này, uy thế hắn dựng lên mấy năm qua sẽ sụp đổ tan tành, quát: “ Thiếu niên đắc chí chớ ngông cuồng, lão phu tha cho ngươi lần này.”
Vân Lang giọng mang theo vẻ đe dọa:” Hừ, một tên tả thứ trưởng dám nói thế với hầu tước đế quốc sao?”
Tang Hoằng Dương khựng người, từ từ xoay lại, mặt âm u cực độ, không ngờ cuối cùng thi lễ:” Thụ giáo.”
Rồi đi thẳng.
Công Tôn Hoẳng bấy giờ mới mở mắt ra:” Thói đời xưa nay luôn là bắt nạt già chớ ức hiếp trẻ, lão hủ tuổi này bị người ta bắt nạt đã đành, Tang Hoằng Dương đang chính niên, ngươi định tranh đấu với hắn suốt đời à?
“ Tang Hoằng Dương chẳng qua là tên thương cổ thôi, đời này vô vọng rồi.” Vân Lang bình thản tuyên bố:
Có quan viên nghe Vân Lang nói rất hợp khẩu vị, lập tức hứng trí:” Xin hầu gia chỉ rõ.”
“ Chẳng có gì, Tang Hoằng Dương tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy cái lợi nhỏ trước mắt, không có tìm nhìn xa rộng, quên rằng thiên hạ không phải chỉ là của bệ hạ, còn là của toàn bộ người trong thiên hạ. Vơ vét tứ hải làm giàu cho một người, đó là chuyện Kiệt Trụ mới làm, bệ hạ sao không nhìn ra?” Vân Lang chắp tay với xung quanh đường hoàng nói:” Các vị đợi xem, giờ chiến sự khẩn yếu, cho nên mới để loại tiểu nhân như Tang Hoàng Dương đắc thế nhất thời, nay Phiêu kỵ đại tướng quân lập kỳ công bất thế, binh qua kết thúc không còn xa, khi đó toàn bộ quốc sách do Tang Hoằng Dương chế định sẽ bị phế trừ, tới lúc bệ hạ vỗ về thiên hạ.”
“ Ồ, thụ giáo, thụ giáo.” Một đám quan viên chắp tay, về chỗ thì thầm với nhau:
Công Tôn Hoằng nhíu mày:” Vì sao lão phu chưa thấy dấu hiệu đó.”
“ Ngài sẽ thấy sớm thôi.” Vân Lang mỉm cười, hôm nay y thừa cơ tạo thế rồi, sau này Tang Hoằng Dương chỉ cần có chút bất lợi nào, mọi người cũng coi đó là dấu hiệu ngày tàn của hắn, dậu đổ bìm leo, tất cả cùng nhau kéo, sợ gì hắn không ngã:
Không lâu sau một đám vu sư đeo mặt nạ hung dữ đủ mọi màu nhảy múa từ thiên điện Cam Tuyền cung đi ra, tức thì toàn bộ quan viên ngậm miệng lại nhìn về phía đó, chỉ thấy mấy người mặc áo trắng che mặt khiêng một cái nhuyễn kiệu theo sát, hoạn quan cầm cái ô có tán cực lớn che bên trên, thay thế thái hậu đeo mặt nạ che nắng.
Trống trận, tù và vang lừng, che lấp hết mọi âm thanh khác, một vu sư đeo mặt nạn quỷ răng xanh cầm một nắm bột than ném về phía ngọn đuốc, bột than bùng cháy biến thành quả cầu lửa lớn.
Lưu Triệt đầu quấn lụa trắng quỳ dưới ánh mặt trời khóc lóc, theo sau hắn là Vệ hoàng hậu, Trường Bình và Tào Tương.
Tào Tương khóc vô cùng thương tâm.
Có đoàn cung nhân đi tới dùng lụa trắng buộc lên đầu quan viên, phướn trắng dựng khắp nơi, tức thì cả vùng bao phủ bởi một màu trắng.
Phía dưới Vân Lang là Tang Hoằng Dương, lúc này hắn tựa hồ quên mất vừa cùng Vân Lang tranh biện, quên mất sỉ nhục ác ý của y, phụ họa theo lễ quan, lễ nghi vô cùng hoàn mỹ.
Trời quá nóng, rất nhiều huân quý dưới áo bào không mặc gì cả, khi đứng còn đỡ, một khi quỳ bái, liền khó tránh khỏi có thứ bất nhã lộ ra.
Nhất là quý phía trước Vân Lang là mấy huân quý tuổi cao, quỳ lâu dưới ánh mặt trời, thể lực không duy trì được nữa, kệ cho bào phục bị gió thổi tung lên ... Thế là Vân Lang ngẩng đầu lên một cái liền thấy cả một hàng mông nhẵn thín.
Bủm!
Chẳng biết là lão già nào đánh rắm, có lẽ người khác cũng nhịn lâu rồi, thấy có người đi đầu, vứt bỏ thể diện, xả ra cho thoải mái.
Ô uế không chịu nổi, Vân Lang chẳng thể bỏ đi, bi thương trào dâng, gào khóc, thái hậu sao người đi sớm thế?
Một tuần trà sau, tin tức thái hậu đăng thiên từ dưới hồ hoàng tuyền truyền ra, vậy là lần này thái hậu không thể qua mặt được quỷ thần nữa rồi.
Quốc tang chính thức bắt đầu.
Tang sự chỉ cần bắt đầu là phải liên tục tiến hành chín ngày, đó là vì thời tiết nóng bức, nếu là mùa đông sẽ tiến hành đủ chín chín tám mốt ngày. Hơn nữa còn là lăng mộ thái hậu đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không thời gian thủ linh còn dài hơn.
Khi đưa được thái hậu tới Dương Lăng hợp táng với tiên đế, Vân Lang thấy mình sắp chết rồi.
Trong ánh mắt hâm mộ của Tào Tương, Vân Lang rời Dương Lăng, còn hắn phải ở trong căn nhà cỏ hai mươi mốt ngày nữa.
Tình cảm với hoàng gia mà nói chẳng là gì, thế nhưng nghi lễ lại là tối quan trọng.
Hoàng thái hậu chết, hoàng đế phải thủ lăng ba năm để làm tròn đạo hiếu, nhưng qua ba lần tể tướng và bách quan cần khẩn, hoàng đế miễn cưỡng sửa ba năm thành ba tháng. Cho dù như thế thời gian vẫn còn quá dài, đế quốc không thể một ngày thiếu hoàng đế, vì thế bách quan lần nữa khuyên gián, thời gian thủ lăng liền còn hai mốt ngày.
Vân Lang thấy nếu khuyên gián thêm lần nữa, Lưu Triệt rất có khả năng sửa thành ba ngày, hoặc là ba canh giờ, tiếc là Công Tôn Hoằng không khuyên gián nữa, thế là hoàng đế và hoàng tộc phải ở lại bên lăng mộ hai mốt ngày.
Đương nhiên mấy huynh đệ của Lưu Triệt lúc này cũng đang nhanh chóng tới Trường An, tận hiếu vì thái hậu sẽ có người được chỉ định thay Lưu Triệt thủ tang.
Dương Lăng là tòa lăng mộ nhỏ nhất của Đại Hán, vì khi tiên đế qua đời yêu cầu không được xây dựng lăng mộ quá lớn, càng không được dựng cả tòa sơn lăng nhô lên giữa bình nguyên, chỉ cần đào một cái hang ở núi nhỏ, sau đó chôn ông ta vào là được.
Từ lúc bắt đầu đào lăng, khu vực này dần trở nên đông đúc, thế là hình thành một tòa thành.
Sau chín ngày đêm không ngơi nghỉ, cho dù Tang Hoằng Dương luôn nghi biểu chuẩn mực, nay chòm râu cũng rối bời, mặt mày phờ phạc. Không có bất kỳ va chạm hay có chút biểu hiện xa lánh nào những huân quý và Tang Hoằng Dương, khi mọi người chia tay còn cười nói vui vẻ lắm.
Thế mới là bình thường, toàn là lão tặc cả, sao có thể vì lời lẽ của Vân Lang bị kích động được, huống hồ Tang Hoằng Dương đang lúc đắc thế, chẳng ai muốn đắc tội với hắn.
Khi Vân Lang cưỡi ngựa rời Cam Tuyền cung thì xe ngựa của Tang Hoằng Dương đợi ở bên đường.
“ Muốn đánh nhau hả?” Vân Lang ngồi trên ngựa, khinh bỉ nói:
Tăng Hoằng Dương thủng thẳng đáp:” Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, nếu Vân hầu tự tin thay thế được lão phu, tất không nói xuông, bất kể thế nào cũng phải tận mắt nhìn mới được. Nếu biện pháp của Vân thị có thể thực thi, Tang Hoằng Dương thoái nhường bị trí không phải không được.”
Tên này quả không tầm thường, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, Vân Lang không thấy có thể thản nhiên đối diện được, có điều nếu đối phương chính diện thách thức, Vân Lang tất nhiên không từ chối:” Nếu Tang đại phu muốn thế thì mời đi cùng, xem xem Vân thị dùng mấy trăm phụ nhân trẻ nhỏ phát gia thế nào?”
Tang Hoằng Dương khôi phục được tâm cảnh, rất lễ độ chắp tay mời Vân Lang đi trước.
Chỉ cần là quan viên thực sự là ắt có bản lĩnh nhổ bọt tự khô, hành vi của Tang Hoằng Dương đã nói rõ vấn đề.
Người biết cơ biến dù thế nào cũng hơn kẻ một mực biết húc đầu vào tường, cho dù Tang Hoằng Dương có học kinh nghiệm của Vân thị, quay ngược lại đối phó với Vân thị, Vân Lang không hối hận.
Chỉ cần phương pháp Vân thị được truyền bá đi, thiên hạ đều có lợi, về phần có công lao gì không, Vân Lang chẳng thèm.
Vẻn vẹn chín ngày thôi lúa mạch ngoài ruộng đều đã vàng, trong ruộng đều là dã dân bận rộn.
Sáu vạn mẫu ruộng lúa mạch được Đông Phương Sóc chiếu cố sinh trưởng cực tốt, giờ chỉ cần thu hoạch hoàn tất là đại công.