Vân Lang xuống ngựa, nhỏ một bông lúa, chà trong tay, những hạt lúa mạch vàng chắc mẩy xuất hiện:” Nhìn thấy chưa, Hoàng thị ngu xuẩn cho rằng ỷ vào chút thuốc nhuộm trong tay mà nghĩ Vân thị ta phải cúi đầu với chúng, thực sự nực cười. Vân thị ta không cần dùng thuốc nhuộm, chỉ cần dùng tằm chế tác chăn tơ, đó chỉ là cải biến nho nhỏ từ một phụ nhân trong nhà ta thôi đấy, vậy mà đã dễ dàng hóa giải tình thế do Hoàng thị vất vả tốn công tạo ra rồi.”
“ Đối với Khoa kỹ Tây Bắc ta mà nói, trên đời này có rất ít bí mật, chỉ cần bọn ta bỏ công nghiên cứu, hừ, thuốc nhuộm à, chẳng phải là thứ khó khăn.”
Tang Hoằng Dương tất nhiên không phải loại dễ dàng dốc lời gan ruột ra chia sẻ, nghe Vân Lang nói chỉ mỉm cười gật đầu biểu thị tán thưởng, không chia sẻ ý kiến của mình.
“ Sáu vạn mẫu ruộng, không chỉ tự cấp tự túc cho hơn bốn nghìn người, dự kiến có thể nộp cho triều đình mấy vạn cân lương thực, lúa mạch thu hoạch xong sẽ có kê được trồng, bằng hai thứ này thôi, dã dân có dư thừa lương thực tới mùa xuân năm sau.”
“ Nếu còn có đất dư trồng thêm cải thảo, cơ bản bọn họ làm được, vạn sự không cầu tới ai. Đừng nghĩ đây là chuyện nhỏ, nếu mô hình canh tác này mở rộng ra hàng trăm nơi, bệ hạ muốn bao nhiêu quân lương chẳng có.”
“ Trên đời này nực cười nhất là những kẻ chỉ một lòng nghĩ tới làm đại sự, không biết cúi đầu nhìn chuyện nhỏ xảy ra bên cạnh mình, không biết rằng làm tốt chuyện nhỏ, chuyện lớn ắt thành, điều này chính là tích tiểu thành đại.”
Tang Hoằng Dương động lòng lắm, đứng trên xe ngựa nhìn đồng ruộng bạt ngàn:” Lời này có lý lắm.”
Hoàng thái hậu đã chết, nhưng thế giới không ngừng vận chuyển, nên ăn dưa hấu thì cứ ăn dưa hấu, cho dù là Tang Hoằng Dương tới Vân gia được cắn một miếng dưa hầu mát lạnh cũng thấy lời này vô cùng hợp lý.
Sau khi ăn dưa hấu xong, Tang Hoằng Dương cực kỳ hứng thú với đĩa sứ của Vân gia.
Khẽ gõ lên nghe như tiếng kim loại, nhìn lại tựa như ngọc ngà, song còn trơn mịn hơn cả ngọc, nhất là hoa văn xanh trên đó, đẹp tới làm Tang Hoằng Dương hô hấp cũng khó khăn.
Người biết hàng nhìn thấy đồ tốt là thế, Vân Lang gặp nhiều rồi, trên từ Trường Bình công chúa, dưới tới Đông Phương Sóc đều kinh ngạc giống nhau, chỉ có tên khốn Tào Tương thấy Vân gia có đồ tốt là mừng húm, hắn lấy còn chẳng trả tiền.
“ Vân hầu, thứ này là là ..”
Vân Lang ném cái đĩa sứ lên bàn, giọng khó chịu:” Ta mời ngươi ăn món ngon hiếm có trên đời, ngươi lại đi chú ý cái đĩa làm từ đất, thật là uổng phí của trời.”
Tang Hoằng Dương suýt á khẩu, sớm nghe danh Vân thị nhiều đồ tốt, chỉ cho rằng cùng lắm thì trồng được lương thực nhiều hơn người ta, tơ lụa nhiều hơn người ta, trứng gà trứng vịt nhiều hơn nhà người ta, giàu có tới thế nào cùng lắm là ăn bằng bát ngọc đũa vàng thôi.
Một thế gia mới nổi, lầu vàng gác tía cũng chỉ là xây trên một cái nền móng lỏng lẻo, như Đông Quách Hàm Dương từng một thời giàu chùm thiên hạ, bị hắn nắm lấy mạch mệnh bán muối mà phải hoảng hoảng hốt hốt tẩu tán gia sản đây sao?
Nhưng mà mắt thấy rồi mới biết Vân thị khác hẳn ...
Muốn dùng Hoàng thị chèn ép Vân thị, trở thành nực cười quá mức rồi, người ta tùy tiện một thứ hoa quả, một cái đĩa đã thể hiện nền tảng gia tộc thực sự sâu không thấy đáy.
Tang Hoằng Dương tới thư phòng Vân Lang, vốn định đánh giá tổn thất của Vân thị, mở cửa ra liền nhìn thấy một bức tranh thủy mặc.
Sau đó hắn quên mất thư phòng này từng có gián điệp xâm nhập, cùng Vân Lang thảo luận hình thức nghệ thuật mới mẻ này.
“ Biến hóa, đây chính là biến hóa, khi một món đồ mới được hoàn thiện, sẽ không ngừng có biến hóa đi theo nó, bệ hạ đi trước, ta chỉ là đông thi hiệu tần mà thôi.” Vân Lang hết sức tự nhiên chỉ về phía bức Đại phong ca ngự chế tren tường:
Tang Hoàng Dương vội vàng chắp tay bái lạy, sau đó tới gần xem tác phẩm thư họa của hoàng đế.
Vân Lang thuận tay lấy một cuốn Xuân Thu trên giá đặt vào tay Tang Hoằng Dương:” Nghe nói Tang đại phu xưa nay thích Xuân Thu, hôm nay gặp cơ hội, coi như bảo kiếm tặng anh hùng.”
Xuân Thu có một vạn tám nghìn chữ, vậy mà bây giờ gọn gàng nằm trên lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng hơn cả nắm cuốn thẻ trúc chỉ có nghìn chữ, thế nhưng tay Tang Hoằng Dương run lẩy bẩy như cầm vật nặng ngàn cân, mở ra đọc một đoạn, hít thật sâu mới nói lên lời:” Thực là tài nghệ sánh quỷ thần.”
Vân Lang chỉ giá sách chật kín nói:” Giờ Tang đại phu đã hiểu tâm tư của kẻ lẻn vào thư phòng ta rồi chữ? Nếu như là thẻ trúc, dù lấy được vài trăm cân thì được mấy chữ? Nhưng Hoàng thị lấy của ta một cuốn sách, trong đó có ba mươi vạn chữ, Vân mỗ làm sao nuốt được mối hận này.”
Tang Hoẳng Dương ngẩng đầu mới nhìn hết giá sách, nói như trong mộng:” Giờ lão phu mới biết mình nghĩ quá đương nhiên, chuyện ở Vân thị không thể đem so sánh với nhà khác được. Lấy đi ba mươi vạn chữ ở nhà lão phu thì cũng bằng với dọn trống cả thư phòng rồi, thực sự làm sao mà chấp nhận được.”
“ Chỉ là hầu gia làm sao khẳng định được do Hoàng thị lấy đồ Vân gia?”
Vân Lang mở cửa sổ ra, chỉ Hà Sầu Hữu đang dạy Hoắc Quang và Vân Âm luyện võ ngoài sân:” Lão tổ tông nói thế.”
Tang Hoằng Dương chỉ nhìn ra ngoài sân một cái đã vội vã đóng ngay cửa sổ lại, nghiêm mặt nói:” Té ra Hoàng thị dấu lão phu làm chuyện nhơ bẩn ấy, hầu gia cứ đi hỏi tội, lão phu không ngăn cản.”
Vân Lang lại mở cửa sổ khác, chỉ dãy công xưởng thẳng bảo quanh tường trắng:” Vân thị ta đã nghiên cứu thuốc nhuộm rồi, tiến độ không tệ, ba máu đỏ, vàng, lam đã điều phối ra, còn lại là làm sao hóa trộn để được màu cần thiết, thong thả rồi sẽ có. Mà Vân mỗ năm nay mới chỉ hai mươi, thời gian nhiều lắm, vì thứ thuốc nhuộm mà đi đối phó với Hoàng thị, há chẳng phải làm khó bệ hạ sao?”
“ Nhưng Hoàng thị nay có thể tới nhà ta ăn trộm, mai có thể tới lấy đầu ta! Giờ Tang đại phu đã hiểu vì sao ta phản ứng mạnh như thế rồi chứ?”
Tang Hoằng Dương thất vọng rời Vân thị, cho dù mang theo hai cuốn sách, bổn quả dưa hấu trở về, coi như là thu hoạch lớn, song không thể nào cao hứng lên được.
Cứ nghĩ dù Vân thị bây giờ đang đắc ý, nhưng nền móng chưa đủ sâu, nếu bị đả kích sẽ mau chóng xuống nước, không ngờ nó lại là cái đầm đen sâu không thấy đáy, chỉ nhìn bên ngoài không cách nào biết rốt cuộc có yêu ma quỷ quái gì ẩn trong đó.
Xe ngựa rời xa Vân thị rồi Tang Hoàng Dương mới trấn tĩnh được trở lại, khi xe lên ngọn đồi cao mới quay đầu nhìn, thấy cảnh nhà cửa san sát, tường trắng ngói đen liền thành một mảng chấn động tâm thần, vội vàng bảo xa phu đi gấp xuyên đêm về Dương Lăng ấp.
Cái chết của Hoàng thái hậu với rất nhiều người mà nói là chuyện lớn bằng trời, người địa vị càng cao ảnh hưởng càng lớn, còn xuống tới bách tính chẳng qua là để tang vài ngày, hoãn lại hỉ sự thôi, sau đó nên làm gì làm nấy.
Cũng có người thì hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả, thậm chí chưa chắc biết thiên hạ đang có đại tang, thế nên thương thế của Trần Đồng vừa lành một cái là mới sáng sớm đã tới đại trạch viện, cầu kiến Vân Lang.
Đó là một hán tử đôn hậu, cũng là người biết báo ơn, hắn quật cường cho rằng, mình sở dĩ còn sống tới ngày nay là nhờ hầu gia ra mặt.