Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 640 - Q4 - Chương 094: Con Đường Chính Xác.

Q4 - Chương 094: Con đường chính xác. Q4 - Chương 094: Con đường chính xác.

Vân thị vào buổi sáng rất đáng xem, chủ yếu vì nữ nhân quá nhiều, những phụ nhân gầy gò vàng vọt sống ở Vân thị vài năm, liền có phong tình vốn phải có của nữ nhân.

Những phó phụ tự xưng lão thân, kỳ thực tuổi tác không hề cao, như nhóm Lưu Bà tới Vân gia sớm nhất, năm nay chỉ ba mấy mà thôi.

Ở cái niên đại phổ biến mười ba mười bốn đã xuất giá, phụ nhân hai mươi có năm sáu đứa con thì ba mươi trở thành bà bà không có gì lạ.

Dinh dưỡng sung túc, hoàn cảnh sống nhẹ nhàng chính là pháp môn gìn giữ tuổi xuân tốt nhất cho nữ nhân, bước chân qua đại môn, nhìn phụ nhân trắng trẻo đầy đặn thướt tha kết đội qua lại, tóc tai còn chưa chỉnh tề, áo còn có chỗ xộc xệch, Trần Đồng cố gắng trấn định tinh thần.

Nhưng Trần Đồng quá xem thường mức độ cởi mở của phụ nhân Vân thị, khi hắn vô tình nhìn thấy non nửa bầu ngực nõn nà lộ ra dưới cổ áo mùa hè rộng rãi của phụ nhân cúi xuống nhặt đồ, tức thì tim tăng tốc, đứng không vững. Chỉ mong hầu gia sớm sớm đi ra, bàn việc xong còn về, nếu không sau này e không giữ nổi tâm cảnh tập trung cho công việc.

Sáng sớm toàn bộ Vân gia trang tử thoang thoảng mùi phấn son, đây là nơi bà tử bán hàng thích tới nhất, cũng là nơi tiêu hao nhiều hương phấn nhất Thượng Lâm Uyển.

Phụ nhân có tiền luôn thích làm đẹp, thích nhan sắc của mình giữ gìn vài năm, vì thế tiêu pha cho hương phấn gần như không biết tiếc.

Khiến cho Vân Lang mỗi lần nhìn đám bà tử đem mặt xoa thành đít khỉ, thở dài trong lòng. Không phấn son còn nhìn được, phấn son lên rồi thì thành toàn là yêu quái, nhà gì mà như động nhện tinh.

Nếu như ai cũng cho rằng trang điểm như thế là xấu thì bọn họ sẽ thay đổi, đáng tiếc, khắp Đại Hán không mấy người thẩm mỹ quan nhất trí với Vân Lang.

Tuyệt đại bộ phận cho rằng phó phụ Vân thị đều là mỹ nhân, ví như Trần Đồng lỗ mũi đang phập phồng như mũi trâu kia.

Đám bà tử bán phấn lại càng tán dương cách trang điểm của phó phụ đó lên tận trời, khiến thành Trường An có lời đồn Vân thị nhiều mỹ nữ.

Lời đó không ngoa, khi mà thiên hạ đa phần ăn chưa đủ này, nữ nhân nhà bách tính má hóp, người gầy đét chẳng thấy mông ngực đâu, da không vàng thì cũng đen, ăn mặc rách rưới, tóc tai cáu bẩn rối bù. Đem so với phụ nhân Vân thị da tương đối trắng trẻo mịn màng, thân hình đầy đặn mông ra mông ngực ra ngực, đầu tóc sạch sẽ, ăn mặc chỉnh chu, quả thực là mở cửa thấy mỹ nhân ...

Đấy là khi họ chưa trang điểm.

Tô Trĩ thấy mình không xinh đẹp bằng sư tỷ, cũng học mấy bà tử bôi vẽ lên mặt, làm Vân Lang giận run người, kéo đi rửa mặt tới mấy lần, bây giờ chỉ còn xoa ít mỡ bảo vệ da đã khử hết mùi dê.

Tuy trang điểm của người Hán không thể chấp nhận nổi, nhưng với những mỹ nhân thiên sinh lệ chất vẫn luôn tán dương, ví dụ như Tống Kiều là một trong số đó, nàng chẳng bao giờ cần bôi bất kỳ thứ gì lên mặt, vẻ đẹp trong veo như nước ấy khiến các bà từ trong trang xuýt xoa không thôi.

Điều ấy làm Tô Trĩ buồn phiền nhất.

Khi Vân Lang từ trong đại trạch đi ra, đám phó phụ rỗi rít thi lễ, sau đó nên làm gì thì làm nấy, còn có một số phụ nhân ỷ mình là nguyên lão của Vân thị còn trêu ghẹo gia chủ vài câu. Đợi khi gia chủ đi xa mới gọi bà tử bán hàng dấu trong phòng ra, tiếp tục tranh giành nhau mua son phấn tới từ Trường An.

“ Đó là chủ nhân nhà cô sao? Đúng là mỹ nam tử.” Bà tử bán hàng len lén liếc nhìn Vân Lang đằng xa, nịnh bợ:

“ Hầu gia nhà ta tất nhiên là mỹ nam tử, bà tử như bà thì biết cái gì, mau mang hàng ra đây.”

Đám phó phụ đã miễn dịch với những lời nịnh bợ rồi, bọn họ ra đường nghe không biết bao nhiêu, còn hầu gia à, thừa lời, hầu gia còn phải cần ai khen nữa sao.

“ Chư vị nữ nương, hàng tốt có một ít, đều chuẩn bị cho thiếu quân, tế quân của gia chủ, số lượng ít lắm, lão bà tử mong dựa vào nó leo cao đó ...”

Một phó phụ lập tức nói:” Thế thì bà nhầm rồi, Đại phu nhân, Nhị phu nhân và hai vị tiểu nương sống trong nhà chính không dùng thứ của bà đâu. Mau lấy hàng ra đây, còn dám lề mề không cho vào nhà nữa.”

Bà bán hàng do dự một lúc mới cắn răng đem hàng tốt ra, đào hoa phấn của Lăng Nguyên, dầu hoa quế đất Thục, soi môi của Trương gia trại ...

Khi đám phó phụ đang reo hò thì Lưu Bà ho một tiếng đi tới, đám phó phụ vội dạt sang bên nhường đường, Lưu Bà đong đưa hai cái mông ngồn ngộn đi tới, lục lọi một chút:” Không có phấn trân châu, toàn thứ tầm thường.”

Đám phó phụ không vui, có người tư cách lão thành lên tiếng:” Này Lưu Bà, nhà bà phát rồi thì đừng tới chê bai đám tỷ muội nữa, ai chẳng biết bà có tiền.”

Lưu Bà chẳng vừa:” Cũng không biết các ngươi trang điểm cho ai nhìn, gia chủ đâu thèm nhìn các ngươi một cái, phí tiền của mà làm gì.”

Nói xong đắc chí bỏ đi, để lại một đám phó phụ mặt mũi vô cùng khó coi.

Những chuyện xung đột kiểu này trong nhà tất nhiên chẳng bao giờ tới tai Vân Lang, Lương Ông nghe thấy cũng vờ như không biết, thúc giục trù nương mau chuẩn bị bữa sáng, để hầu gia và Trần Đồng nói chuyện xong có cái ăn ngay.

“ Lão hán dựa theo lời hầu gia nói, khắc chữ lên ván gỗ, sau đó cưa thành từng chữ riêng, sau đó chỉ cần sắp xếp vào đúng vị trí chữ trên khung in là được, không cần tốn công khắc lại, thực là tiện loại lắm. Chỉ là lão hán thấy chữ khắc trên gỗ không được bền, gỗ tốt khó kiếm, cho nên đang thử xem có thể làm chữ khắc trên đất nung hay vật liệu khác hay không? Nếu đúc khối chì, có vẻ cũng rất tốt ...”

“ Những thứ này ngươi mới là người hiểu hơn ta, phải làm thế nào tùy ngươi, chi phí có thể báo lên quản sự Bình Già, ta sẽ bảo hắn.” Vân Lang đoán được ý Trần Đồng, sảng khoái lên tiếng trước.

Trần Đồng tức thì phấn chấn:” Đồ gốm, chì đều tốt hơn gỗ, lại dễ tạo hình, hầu gia xem, lão hán đem khuôn đúc đá tới rồi, nhất định làm thật tốt, không để hầu gia tốn kém vô ích.”

Vân Lang vỗ tay vịn ghế:” Vậy còn mực in, đã tìm được thứ thích hợp chưa?”

Trần Đồng đang hoan hỉ, tức thì yên tĩnh lại, chắp tay:” Lão hán vô năng, tới nay còn chưa tìm được loại mực không dính khuôn, đóng lên giấy, mực thấm vào, muốn nhấc trang giấy lành lặn lên rất khó, lại còn chậm.”

Vân Lang nhíu mày:” Đáng tiếc, nhưng không nên quá nóng lòng, trên đời này đem chuyện đơn giản biến thành phức tạp thì dễ, biến chuyện phức tạp thành đơn giản, cần nhiều thời gian và trí tuệ. Cứ tiếp tục thí nghiệm đi, chắc chắn tìm ra được thứ thích hợp.”

Trần Đồng có chút thoái chí:” Lão hán đã thử nhiều lắm rồi, mực thông, mực than đều không được, không sợ hầu gia chê cười, lão hán ngay cả nhọ nồi cũng cạo ra thử.”

Làm nghiên cứu khó khăn nhất là gì, đó là ngươi vĩnh viễn không biết nỗ lực của mình có kết quả không, giống như một người đào giếng tìm nước, đôi khi chỉ một nhát cuốc nữa là có nước rồi, nhưng lại thoái chí bỏ cuộc ở chính nhát cuốc cuối cùng đó. Còn nếu biết chắc chắn phía dưới có nước, dù tốn bao nhiêu công sức, cũng không ngần ngại.

Vân thị sở dĩ làm được nhiều đồ tốt, vì được Vân Lang cho biết dưới mảnh đất kia chính là nước, nên mọi người không quản ngại cực khổ tiến về phía đó.

Lời nói của Vân Lang tất nhiên có uy tín cao, thế nên sau khi được cổ vũ một phen, Trần Đồng lại bừng bừng quyết tâm rời đại trạch viện.

Bình Luận (0)
Comment