Trời càng lúc càng nóng, nóng tới làm người ta không chịu nổi, từ lúc hoàng thái hậu qua đời tới giờ, trời gần như không có nổi trận mưa tử tế, hai hạn để tang hai mốt ngày cũng qua.
Mỗi khi tới bữa cơm là trong phòng ăn nhỏ của Vân thị lại đặt một táng đá thật lớn, như thế bữa cơm mới mát mẻ ăn ngon miệng.
Tô Trĩ hôm nay không ăn cơm, một mình ôm nửa quả dưa hấu to ướp đá cầm thìa ăn, Tống Kiều nhìn chướng mắt đặt đũa xuống:” Tới giờ cơm ăn uống cho đàng hoàng, thứ đó chỉ là hoa quả thôi.”
Ậm ừ vài tiếng cho có, Tô Trĩ vẫn tiếp tục ăn dưa hấu, Hoắc Quang hâm mộ nhìn Tô Trĩ và Vân Âm ăn dưa hấu, cơm vào miệng liền biến thành vô vị.
Vân Lang không quản, dưa hấu nói trắng ra là nước, lúc này ăn tuy no, nhưng chẳng bao lâu sẽ đói thôi, đói rồi ăn cơm cũng không muộn.
“ Phu quân, sao lần này không đưa sang Trường Môn cung một ít dưa hấu?” Tống Kiều lấy làm lạ, trước kia trong nhà có đồ tốt gần như mang sang Trường Môn cung trước tiên, lần này trượng phu không nói gì hết:
“ Hừ, nếu nàng muốn ăn thêm vài miếng thì đợi vài năm nữa nhiều rồi, ai cũng được ăn hẵng đưa, nếu không biến thành đồ ngự dụng thì muốn cũng khó.” Vân Lang thở dài, hoàng thái hậu đã chết, người cuối cùng có thể cản trở Lưu Triệt một chút không còn nữa, bây giờ Đại Hán hoàn toàn do mình hắn định đoạt rồi, lúc này hẳn là hắn đang nhẹ nhõm lắm.
Đại Vương rất khổ sở, nó bám cả người lên núi băng trong phòng, liếm chân trước, mệt rồi lại liếm một ít nước trên núi băng, sau đó buồn bã nhìn Ly Sơn, mặt trời chưa chịu xuống, quyết định ngủ một giấc, chỉ cần ngủ là thời gian gian nan sẽ qua nhanh.
Nó không biết mình còn may mắn chán, vì cuộc sống con người phức tạp hơn rất nhiều, không phải nhắm mắt lại mọi thứ sẽ qua đi như thế.
Ví như Đại Trường Thu đã tới Vân gia ngồi đợi tặng lễ, Vân Lang muốn tránh cũng không được.
Mục tiêu của A Kiều là dưa hấu.
Nếu như không phải Vân Lang đã thành hầu gia, lúc này người đang vỗ lên dưa hấu kiểm tra độ chín không phải là Vân Lang, mà là bàn tay mịn màng của A Kiều.
Ruộng dưa của Vân gia trái quả chi chít, không chỉ riêng dưa hấu, chỉ nhìn thôi cũng thấy hết sức thỏa mãn.
Đại Trường Thu sau khi lắng nghe âm thanh từ những quả dưa được Vân Lang lựa chọn, liền xuống ruộng tự mình ra tay.
Thế là xuất hiện một màn châu chấu quá cảnh.
“ Lát nữa sẽ có người tới giúp hầu gia trông coi số dưa hấu chưa chín.”
“ Giúp ta? Giúp ta trông dưa hấu?” Vân Lang ngoáy tai hỏi lại:
“ Đúng thế.” Đại Trường Thu tựa hồ không nghe ra ý nhạo báng trong lời Vân Lang, tuần thị ruộng dưa một lượt, xác định không bỏ sót quả chín nào, đánh xe ngựa "quà tặng" của Vân thị về Trường Môn cung.
“ Cái quả này thật là lớn.” A Kiều cố tình dài giọng, hài lòng vỗ quả dưa hấu vỏ xanh thẫm bóng bảy, ngon hay không là thứ yếu, bề ngoài đẹp đẽ cùng kích thước to lớn của nó làm A Kiều hài lòng:” Ăn thế nào đây? Ta nghe nói thứ này ăn cực ngon, nhiều người khoe với ta lắm rồi. Vân Lang, vì sao có thứ ngon thế này mà ta lại là người cuối cùng biết hả?”
Vân Lang chỉ biết thở dài:” Đây là thứ ăn vào miệng, nếu chưa xác định rõ ràng, làm sao thần dám đưa cho nương nương ăn. Nặng nhẹ trong chuyện này sao thần không phân biệt rõ ràng, ví như làm giấy, ví như in ấn, thần chẳng phải tâu lên nương nương trước sao, còn ăn uống thì thôi, can hệ quá lớn.”
A Kiều lựa chọn quả dưa hấu đẹp nhất, ra hiệu cho cung nữ mang đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, nàng bước tới, cho tới khi gần như đã dán sát vào người Vân Lang mới dừng lại, mắt vẫn không dời khỏi mắt của y như muốn đọc thấu suy nghĩ trong đó:” Thật sao?”
Hai người đứng rất gần nhau, Vân Lang hiện giờ đã cao hơn A Kiều nửa cái đầu rồi, mà cách ăn mặc A Kiều xưa nay luôn phóng khoáng, váy sa trắng trắng đơn giản mỏng manh với chiếc khăn lụa quấn ở eo, chỉ cần hơi cúi đầu xuống là nhìn thấy xuyên qua lớp lụa trắng mỏng manh đó bầu ngực thanh xuân hừng hực nhựa sống nhấp nhô khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải phát cuồng.
Trong phòng im phăng phắc.
Hơi thở Vân Lang rối loạn, đáng lẽ y phải lập tức lùi lại ngay, không hiểu sao lại không làm thế, vì một tích tắc chậm trễ đó khiến bầu không khí trở nên khác thường.
Ánh mắt Vân Lang mang theo một tia lửa nhỏ, khiến đôi mắt sáng như ánh trắng của A Kiều có chút hoảng loạn.
Cuối cùng Vân Lang vẫn lấy được lý trí, lùi lại một bước:
“ Tất nhiên là thế.”
Chuyện vừa rồi kỳ thực chỉ diễn ra trong khoảnh khắc rất ngắn, trán trơn bóng của A Kiều đã lấm tấm mồ hôi, bầu ngực phập phồng kịch liệt. Tính cách quyết định nàng sẽ không là người lùi bước trước, vì thế mới có một tích tắc khó xử vừa rồi, A Kiều rất hài lòng với động tác vừa rồi của Vân Lang, một khoảnh khắc ngắn ngủi đó càng làm nàng thỏa mãn, giọng ngọt lịm:” Ngươi sẽ không hạ độc ta đúng không?”
Vân Lang lắc đầu dứt khoát.” Làm sao có thể ạ.”
A Kiều tiếp tục bước tới, khoảng cách gần tới mức cảm thụ rõ ràng hơi thở của nhau, ngước mắt lên nhìn Vân Lang:” Nếu đã thế, lần sau có đồ ngon, nhớ mang cho ta đầu tiên. Ta từng thất bại một lần, sau đó phát hiện ra, rất nhiều người ta tin tưởng trước đó đều không đáng tin, từ khi có ngươi làm hàng xóm, ta mới có hứng trí nói chuyện với người ngoài, có thể nói ngươi là bằng hữu đầu tiên của ta. Ngươi nên biết, ngươi có ý nghĩa rất quan trọng với ta, vì thế đừng để ta thất vọng, ta không muốn bị thất vọng lần nữa.”
Nói xong quay người bỏ đi.
Đại Trường Thu đứng ngoài cửa, đợi Vân Lang đi ra vỗ vai nói một câu đầy thâm ý:” Rất hiếm có.”
“ Đúng là hiếm có.” Vân Lang ngoái đầu nhìn theo bóng lưng yểu điệu của A Kiều, gật đầu:
Đại Trường Thu sầm mặt, song ông ta có thể nói gì.
Ao sen trong Trường Môn cung đã không còn sen nữa, hoa sen đã nở hết, nay mặt nước chỉ còn lá sen phủ kín mặt ao, cùng với đài sen còn sót lại trên bông hoa tàn.
“ Đài sen vẫn chưa thể ăn.” Đại Trường Thu thấy Vân Lang cứ ngây ra nhìn đài sen, tốt bụng nhắc:
Đột nhiên Vân Lang lẩm bẩm:” Từ khi xuất sơn tới giờ, hôm nay mới thấy mình ngốc.”
“ Ngốc một chút tốt hơn, trẻ ngốc có trời chiếu cố mà.”
Vân Lang lần nữa chắp tay cáo từ, mỉm cười không nói gì thêm.
A Kiều vào nội cung, Lưu Triệt đang nằm trên một cái giường gấm lớn, đờ đẫn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, người vô cùng tiểu tụy.
Dưa hấu vừa mới hái, lại vừa chín, cắt ra còn mang theo hơi ấm mặt trời cùng một mùi thơm đạm nhã lẩn khuất xung quanh.
A Kiều thở dài, bê hai miếng dưa hấu đặt trước mặt Lưu Triệt:” Ăn một chút đi, thấm giọng một chút cũng được.”
Lưu Triệt nhìn thứ quả rất hấp dẫn:” Thứ này không trong phạm vi tang cấm chứ?”
A Kiều lắc đầu:” Trước kia không có thứ này.”
Lưu Triệt cầm lên cắn một miếng, thưởng thức thật kỹ ném lên đĩa:” Một miếng là đủ.”
Nói xong nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
A Kiều không khuyên Lưu Triệt ăn thêm, hôm nay hắn chịu ăn một miếng đã là phá lệ rồi.
Lưu Triệt thống khổ lẩm bẩm:” Trước kia trẫm nghĩ, mẫu thân không còn nữa, trên đời sẽ không gì có thể ngăn cản được trẫm, nhưng khi nhìn thấy mẫu thân trút hơi thở cuối cùng dưới hoàng tuyền, lòng trẫm như dao cắt. Trẫn nghĩ, mình đã không còn biết bi thương là gì nữa, nhưng lúc đó, trẫm vô cùng kinh hoàng ...”