Bất kể là tình thân hay tình ái, hoặc là mọi thứ hưởng thụ ở nhân thế này, đều chỉ là thứ giúp con người kháng cự lại sự cô đơn trên nhân thế.
Lưu Triệt vì hùng tâm tráng chí mà khắc chế mọi sự hưởng thụ trên đời, món ăn càng ngon hắn càng khắc chế không cho phép mình ăn nhiều, còn mỹ nhân, dù là A Kiều cũng là dùng để phát tiết nhu cầu, hơn là hưởng thụ. Bây giờ hắn mất đi cả tình thân ít ỏi còn lại trên nhân thế, bởi vậy cảm thấy vô cùng cô độc ..
Sự cô độc của Vân Lang thì không ai hiểu được, cho nên y chỉ có thể thổ lộ với người chết.
Hài cốt bên trong Thần Vệ doanh không còn lại bao nhiêu nữa, tương ứng là gian phòng lớn nhất trong hang đã xếp đầy võ sĩ mặc giáp.
Có những khuôn mặt rõ ràng, có khuôn mặt chỉ là đường nét mơ hồ, ngày đêm lặng lẽ đứng đó, bọn họ không cô độc, vì đâu đó xung quanh đây còn có đội quân lớn hơn rất nhiều, bọn họ chỉ là một nhánh thiên sứ trong đó mà thôi.
Dòng chảy chính của thế giới là người đi bên trên, còn những người ở dưới này, thời đại của họ đã qua rồi, hoặc mấy nghìn năm nữa mới tới.
Khi bọn họ quay trở lại nhân gian, mọi bí mật mới được mở ra, lời tâm sự của Vân Lang mới có người nghe.
Đi qua lối vào Thủy hoàng lăng, Vân Lang kiềm chế lắm mới không bước vào, y rất muốn gặp Thái Tể, có rất nhiều điều muốn tâm sự cùng ông.
Cuối cùng Vân Lang không vào, vì Hà Sầu Hữu thiết kế cấm chế ở cửa động, tuy chỉ cần nghiên cứu, y có thể phá bỏ nó, Vân Lang chỉ đi ngang qua.
Đại Vương trở về Ly Sơn mới có được dáng vẻ của vua muôn thú, ở đây, nó bỏ đi bộ dạng lười nhác bê bối của mình, nhe nanh múa vuốt củng cố lãnh địa của mình.
Một con lợn rừng, một con hươu, một con hồ ly trở thành vật hi sinh trên đường bản năng hoang dại thức tỉnh của Đại Vương.
Vân Lang nhìn thấy một con sói trắng, từ vết thương trên mặt nó mà xét, nó chính là lang vương đã dẫn đàn sói vây bắt lợn rừng vào ngày y tới nơi này.
Sói cái trở thành lang vương rất hiếm có, màu lông vốn trắng muốt của nó giờ thành màu vàng đất bẩn thỉu, lại chẳng đều, tập tễnh cô độc đi trong rừng.
Nó không còn sức chạy nữa, hoặc là nó chán cuộc sống này rồi, nhìn thấy thấy Đại Vương cũng không chạy thật nhanh như đám báo, gấu, mà cứ đứng ở đó.
Đại Vương gần một tiếng làm vô số chim chóc kinh hãi bay đi, con sói cái không lùi mà còn tiến, dựng lông lên khiêu chiến.
Con sói cái chỉ còn có ba cái chân, nhưng nó đứng rất vững vàng. đôi mắt màu vàng nhạt của Đại Vương dần chuyển sang màu đỏ, nó đã vô cùng tức giận.
Ào ùm.
Đại Vương tung mình vọt tới, chỉ một chân đã ấn đầu con sói cái yếu ớt xuống đất, định há miệng cắn cổ nó lại đột nhiên dừng lại, buông móng ra, đẩy cái cổ mềm oặt của con sói cái, cao ngạo bỏ đi.
Con sói cái trở mình, nhìn Vân Lang và Đại Vương đã đi xa, phát ra tiếng sói tru thê lương.
Từ đỉnh núi đi xuống, dễ dàng tới được ao nước nóng kia, có mỹ nhân đang tắm ở đó, trên mặt nước còn dập dềnh những cánh hoa tươi, thấy một người một hổ xuất hiện cũng không hề kinh hoàng, ngọc thủ nắm một chiếc khăn tơ, thong thả kỳ cọ thân hình vô cùng mỹ hảo của mình.
Vân Lang đuổi Đại Vương đi, một mình tới bên ao nước ngồi xuống, bất lực nhìn mỹ nữ thích tắm giữa rừng hoang, lấy tay khẽ vớt một cánh hoa bồng bềnh trên mặt nước, dưới làn nước trong veo, thân thể trắng ngần mê người, còn hơn cả trong ký ức của y, bất giác ngây dại.
“ Đưa khăn tay cho ta.” Trác Cơ vươn tay ra, tự nhiên như không nói:
Vân Lang lấy từ trong giỏ trúc một chiếc khăn tay thêu:” Tắm một mình ở đây không sợ bị sói tha đi mất à?”
“ Chỉ có hầu gia ngài mới tới đây thôi mà.” Trác Cơ buộc khăn tay trên đầu, quay lưng đi, lấy tay vốc nước, nhấc một chân nhô lên khỏi mặt nước, chậm rãi lau từ trên xuống dưới một cách nhẹ nhàng, sau đó nghe thấy ai đó “ngã” ùm xuống nước, hé môi lộ nét cười dịu ngọt…
…
Sau độ xuân phong, dựa vào bên mép ao nghỉ ngơi, Vân Lang vẫn ôm lấy thân thể ưu mỹ của Trác Cơ không chịu rời xa, nghiêng đầu hôn lên bờ vai mịn màng vẫn còn phơn phớt hồng, đó là dư hỏa còn lại sau cơn xúc cảm mãnh liệt. Trác Cơ thấy Vân Lang nhìn vết rạn trên bụng mình, không ngại ngùng mà còn kéo tay y đặt lên da bụng không còn được căng mịn như xưa:” Đó là kỷ niệm mà đại nữ để lại.”
Vân Lang ôn nhu vuốt ve chỗ đó:” Hôm nay ta nhìn thấy một con sói cái, nhớ năm xưa gặp nó, toàn thân màu trắng muốt, thống lĩnh đàn sói uy phong lẫm liệt, dám săn cả đàn lợn rừng. Giờ gặp lại, bộ lông xác xơ lại còn què một chân, đã thế còn dám dọa con hổ, kết quả bị con hổ vả một cái ngã lăn ra, nếu không phải là con hổ ăn no rồi thì nó đã mất mạng.”
Trác Cơ thở dài, đặt tay Vân Lang lên ngực mình:” Vậy đừng nên nhìn nữa.”
Vân Lang lần nữa đặt tay ở bụng nàng:”Đặt ở chỗ này yên tâm hơn.”
Nói xong nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Trác Cơ cũng ôm lấy y trở nên yên tĩnh.
“ Hai chúng ta bây giờ tính là gì đây?”
“ Ta cũng không biết, chúng ta không thành được phu thê, ta có vẻ cũng không yêu được hầu gia ngài, giờ tạm vậy thôi, hầu gia cố nhẫn nại vài năm, đợi ta thành lão thái bà rồi sẽ không quẩn lấy ngài nữa.”
Vân Lang lẩm bẩm:” Cứ quấn lấy nhau đi, năm xưa nhìn thấy thân thể nàng ở nơi này, cũng là lúc định sẵn nghiệt duyên của chúng ta, nếu năm xưa ta không tò mò nhìn nàng thêm vài cái, chuyện bây giờ chẳng xảy ra, nàng và Tư Mã Tương Như không tới mức này.”
Trác Cơ cười nhẹ:” Tháng trước Tư Mã Tương Như tới Trường An, từng phải người tới phủ ta đưa một phong thư, có muốn nghe không?”
Vân Lang lắc đầu, giọng có chút khó chịu:” Hắn là cái thứ nhát gan, không có tiết tháo, không có trách nhiệm, đến giờ còn muốn gì ở nàng nữa?”
“ Kỳ thực Tư Mã Tương Như dạy ta rất nhiều, một khúc Phượng Cầu Hoàng khiến ta lần đầu thực sự nảy sinh tình cảm với nam nhân, tin vào chân tình mỹ lệ, vì hắn mà ta không ngại cuộc sống kham khổ, bán rượu ngoài chợ. Khi đó cũng là lần đầu ta ý thức được, ta có thể sống mà không cần dựa vào ai. Càng nhờ sự phản bội của hắn, ta biết tìm một nam nhân có ái tình hay không kỳ thực không quan trọng, nam nhân đó có trách nhiệm là đủ rồi.”
“ Nàng thấy ta có trách nhiệm sao?”
“ Người giữ lại cho tình nhân một chỗ trú chân trong nhà, trong số vương hầu chỉ có người mà thôi.”
Vân Lang vỗ mông Trác Cơ một cái:” Năm xưa bị nàng làm mê muội, nhất thời kích động, đúng là hậu họa vô cùng.”
Trác Cơ cười hết sức đắc ý, quay lại cắn mạnh vào vai Vân Lang, Vân Lang cũng cười theo, chuyện bọn họ đã hồ đồ như vậy rồi, thôi thì hồ đồ cả đời vậy.
Phụ nhân thời gian dài sống một mình kiếm được đối tượng phát tiết, tất nhiên hết sức điên cuồng, cho tới khi mặt trời xuống núi, Vân Lang mới tìm được Đại Vương ở chỗ râm mát, một người một hổ chân lảo đảo về nhà.
Những chuyện xảy ra trên địa bàn Vân thị, rất khó thoát khỏi sự giám thị của Vân Lang.
Ly Sơn, Thủy hoàng lăng là bí mật trọng yếu nhất của Vân Lang, bởi thế kỳ thực chuyện Trác Cơ vào Ly Sơn không qua được mắt y.
Đây không phải lần đầu Trác Cơ vào Ly Sơn, nàng tựa hồ có sự yêu thích đặc thù với cái ao nước nóng này, mỗi tháng thế nào cũng dành riêng một ngày ở bên cái ao này.
Chuyện nam nữ rất kỳ diệu, nhiều khi chẳng nói ra cũng hiểu, Trác Cơ làm thế là hi vọng có thể gặp lại Vân Lang ở Ly Sơn, dù có là bị nhìn trộm.
Vân Lang hiểu ám thị đó, cho nên y tới ... Chẳng có sự trùng hợp nào ở đây.