Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 643 - Q4 - Chương 097: Sai Thì Phải Chịu.

Q4 - Chương 097: Sai thì phải chịu. Q4 - Chương 097: Sai thì phải chịu.

Nam nhân một khi làm việc trái lòng, về nhà tất nhiên hết sức ân cần.

Vì thế Vân Lang xuống bếp làm cho Tống Kiều một nồi cháo rau, làm cho Tô Trĩ một nồi thịt, làm đùi gà kho cho Vân Âm, Hoắc Quang.

Cả nhà ăn cơm rất êm đèm hạnh phúc, nếu như không bị tên cẩu tặc Tào Tương phá đám.

Sáu vạn mẫu ruộng mạch đã thu hoạch xong, bốn thành vào kho nông trường, sáu thành nộp lên. Năm đầu tiên có được trung bình hai trăm cân một mẫu, làm Vân Lang và Tào Tương vô cùng kiêu ngạo, cũng làm Nhi Khoan vô cùng hài lòng.

Tào Tương bàn giao lương thực xong chuyên môn đi tìm Vân Lang để chúc mừng, Vân Lang cũng thấy cần chúc mừng, chỉ là khi uống rượu, Tào Tương cứ nhìn y.

“ Nhìn ta làm cái gì, chẳng lẽ mặt ta mọc hoa à?”

Tào Tương nhìn trái nhìn phải, sau đó nhỏ giọng nói:” Ta nhớ đã từng nói với ngươi, trước kia có người cùng thê tử ân ái trong kỳ đại tang, sinh ra nhi tử bị người đời tố cáo nhớ không?”

Vân Lang mặt không đổi sắc:” Vị bị ngươi vu cáo khiến phải đi thủ lăng, sao không nhớ.”

“ Không phải vu cáo, hắn đã làm, con hắn là bằng chứng.”

Vân Lang thừa nhận:” Hôm nay ở Ly Sơn gặp được Trác Cơ.”

Tào Tương thở phào:” Thế thì tốt, thế thì tốt, sau này còn có cớ.”

Vân Lang hơi nghiêng người tới, hạ thấp giọng xuống:” Này, ta rất tò mò đấy, làm sao ngươi nhìn ra?”

Tào Tương hậm hực gắp một miếng củ cải cho vào mồm:” Trong kỳ đại tang, cả ta cũng không thể đi thanh lâu, mắt sắp bốc hỏa lên rồi, ai như ngươi thần tình khoan khoái, chân bước đi nhẹ như đi trên mây.”

“ Ngươi là ngoại tôn của thái hậu, nói lời này không sợ bị sét đánh à?” Vân Lang rất muốn giơ đũa đánh hắn:

“ Huynh đệ với nhau chả cần phải dấu, thái hậu ghét nhất là mẹ ta, vì không nghe lời bà, cùng bệ hạ chống đối bà. Một năm ta bái kiến thái hậu sáu lần, chẳng gặp nổi một lần, chỉ có một tên hoạn quan già chướng mắt ra nói, sức khỏe thái hậu không tốt. Biết không, sức khỏe bà ấy không tốt mười mấy năm.”

“ Một hai lần không nói làm gì, bảy tám lần thì quá đáng lắm, thế là ai cũng biết, ba ấy ghét mẹ ta, lại đem lửa giận trút lên ta, khiến hồi nhỏ ta bị đám hoàng tộc khác chế nhạo, ngươi biết rồi, cha ta lại mất sớm ...”

Tào Tương đã nói rất nhỏ, kết quả vẫn bị Tô Trĩ nghe thấy, khi hai người họ nói chuyện, cũng chỉ Tô Trĩ mới không chút cố kỵ nào đi vào, nghe tiếng bước chân cố tình dẫm thận mạnh của Tô Trĩ, Vân Lang chỉ biết cười khổ.

“ Đánh một trận là được.”

“ Ta thấy để muội ấy đánh ta một trận thì tốt hơn.”

“ Ngươi đối xử với nữ nhân kiểu đó à?” Tào Tương đại kinh:” Nam nhân ra ngoài phong lưu một chút có làm sao đâu.”

“ Nhà ta không như thế, ta dấu càng nàng ăn vụng bên ngoài, người ta giận là thiên kinh địa nghĩa. Thực ra ta thấy nếu người ta chỉ giận một lần, người được lợi là ta.”

Tào Tương nhìn Vân Lang như nhìn một đống phân.

Một lúc sau Tô Trĩ tủm tỉm đi vào, tay cầm một ấm trà, Tào Tương uống một ngụm, sau đó nhìn Vân Lang đợi xem trò hay.

“ Trong trà cho cái gì thế?” Vân Lang yếu ớt hỏi:

“ Thuốc xổ.” Tô Trĩ lạnh băng đáp.

Thấy không phải là tỳ sương, Vân Lang thở phào, đứng dậy kiếm ít thuốc chống tiêu chảy uống vào, sau đó dưới ánh mắt kinh khủng của Tào Tương, mặt không đổi sắc uống ấm trà có vị rất quái kia.

Trong trà tất nhiên không có thuốc xổ, chẳng qua là thêm một miếng hoàng liên đắng nghét, vừa rồi uống thuốc chống tiêu chảy hơi nhiều, Vân Lang muốn yên ổn, bây giờ thực sự cần ít thuốc xổ.

Mặc dù Vân Lang hết sức phục thiện, ngoan ngoãn chịu trừng phạt, Tô Trĩ vẫn mặt xưng mày xỉa.

“ Biết sai mà vẫn làm thì phải chấp nhận hậu quả.” Vân Lang lấy hoàng liên trong ấm trà thứ hai ra, thứ này ngâm lâu, trà xe đắng không chịu nổi:

“ Ngươi không thể không uống à?” Tào Tương đắc ý ăn hạnh Tô Trĩ chuyên môn mang cho y:

“ Ngươi biết cái rắm đấy, đây là cách tốt nhất để yên chuyện.” Vân Lang giận cá chép thớt:

Tào Tương thở dài:” Thôi hôm nay ta không đi nữa, ngủ lại đây, để lúc ngươi cần còn cứu ngươi một mạng.”

Rồi chạy ra ngoài lớn tiếng hô:” Lương Ông, chuẩn bị chỗ nghỉ cho ta, cái tiểu lâu gần chủ lâu ấy.”

Kệ cho Vân Lang biểu hiện hối lỗi, mặt Tô Trĩ vẫn khó coi.

Vân Lang không biết phải nói gì, ấp a ấp úng một lúc mới tổ chức được ngôn ngữ phá vỡ im lặng:” Hôm nay ...”

“ Không cần phải nói nữa, phu quân thiếp hôm nay vứt bỏ thê tử mang thai vất vả, vứt bỏ tiểu thiếp khổ cực chăm lo việc nhà, đi gặp tình nhân cũ. Hai người tình cũ khó át, triền miên suốt ngày trong rừng, thiếp thân không biết phu quân có được khoái hoạt không?” Giọng Tô Trĩ chua lè:

Vân Lang mặt co giật, không nghĩ tiểu nha đầu ghen ghê gớm như thế:” Uống thêm ấm trà nữa nhé ...”

Câu này không nói còn đỡ, vừa nói ra Tô Trĩ liền nổi cơn điên, cầm lấy ấm trà ném vèo ra ngoài cửa sổ, rách tan cả lụa dán cửa sổ.

Ngoài kia là cái bản mặt háo hức của Tào Tương, mồm nhai hạnh nhiệt tình, một vị hầu gia vì vụng trộm bị tiểu thiếp trừng phạt, đúng là lật nhào nhận thức với thế giới của Tào Tương.

“ Có biết không? Muội giận nhất là huynh vì nữ nhân đáng chết kia mà trà có thuốc cũng uống.”

Vốn định nói mình uống trà đó vì nàng, nhưng đoán chừng lúc này nói gì cũng sai thôi, Vân Lang thấy im là hơn, dù sao phải đợi người ta nguôi giận mới dễ dỗ dành, thế là Vân Lang ngồi bất động như núi, để Tô Trĩ cắn xé ...

Buổi tối đi ngủ, phòng Tống Kiều đen xì xì, phòng Tô Trĩ cũng đen xì xì, Vân Lang đành lủi thủi tới thư phòng ngủ, mong đợi sáng mai mặt trời lên sẽ không có chuyện gì.

Tào Tương dậy từ rất sớm, giả vờ giả vịt múa kiếm ngoài sân tiếp tục chuẩn bị mở rộng tầm mắt.

Tống Kiều dẫn một đám nha hoàn mang thức ăn từ bếp ra, bữa sáng thì có gì đâu, nàng vẫy bày biện đâu ra đấy, sau đó mời Vân Lang và Tào Tương dùng cơm.

Tô Trĩ mặt xưng xỉa từ phòng ngủ xuất hiện, hừ một tiếng đi thẳng qua phòng ăn.

Hồng Tụ thường ngày ngoan như thỏ con, hôm nay mặt cũng thiếu đi nụ cười ôn nhu.

Chẳng bao lâu trong phòng ăn chỉ còn hai huynh đệ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

“ Thế hôm qua ngươi không vỗ về các nàng à?” Tào Tương bẻ một cái bánh bao, moi nhân ăn rồi ném vỏ đi:

“ Không ta ngủ ở thư phòng.”

Tào Tương hận sắt không thành thép:” Càng là những lúc như thế càng phải vượt khó xông lên, chuyện nhỏ thế này ngủ một giấc là xong, ngươi trốn cái gì?”

Vân Lang húp cháo:” Chột dạ.”

Tào Tương đứng lên vỗ bàn quát:” Còn có vương pháp nữa không, nam tử dính chút chuyện phong lưu là thiên kinh địa nghĩa, sao lại chịu ủy khuất như thế?”

Vân Lang rất hôm mộ địa vị của Tào Tương.

Ở chuyện này quả thực Tào Tương là người nói được làm được, hắn suốt ngày ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, về nhà vẫn bênh mặt làm đại gia. Nữu Nữu không trách móc hắn, lại còn ôn nhu khuyên hắn phải quý trọng thân thể, không tiếc tiền tẩm bổ cho hắn.

Đáng tiếc di sản văn hóa ưu tú của triều Hán, người đời sau không kế thừa được, nhiều loại nguyên nhân, đem nam nhi tốt đời sau toàn bộ dạy dỗ thành loại vô dụng như Vân Lang.

Vân Lang cũng rất muốn nổi giận một lần, vấn đề là y không biết nổi giận xong phải làm sao.

Lão bà của hắn cũng không giống người ta, giờ mới thấy cái hại của lấy lão bà sơn môn.

Dù sao còn tốt chán, chuyện này ở đời sau thì Vân Lang sớm thân bại danh liệt bị lão bà ly hôn đòi chia gia sản đền bù tuổi xuân rồi.

Bây giờ chỉ cần người ta không mặt nặng mày nhẹ với mình, Vân Lang đã thấy lãi.

-- Đàn ông TQ top ăn vụng, cũng top sợ vợ.

Bình Luận (0)
Comment