Chuyện trong nhà tạm thời không có lời giải, đợi thời gian xoa dịu vết thương vậy, Vân Lang không muốn nhắc tới nữa:” Ngươi đem lương thực giao lên, Nhi Khoan chỉ nói một chữ tốt thôi sao?”
Tào Tương hừ một tiếng:” Ông ta không dám nói chữ khác.”
- Thế bàn chuyện tiếp nhận Thượng Lâm Uyển chưa?
“ Giờ không cần bàn nữa, Trương Thang đang tra xét những chuyện phạm pháp ở Thượng Lâm Uyển. Thiếu phủ giám tới cầu xin mẫu thân , mong chúng ta sớm ngày tiếp nhận Thượng Lâm Uyền, chỉ cần chúng ta bù đắp vào chỗ thiếu hụt.”
“ Mẫu thân đồng ý không?”
“ Chưa, làm gì đơn giản thế, mẫu thân muốn xem thâm hụt lớn cỡ nào đã, thâm hụt đó do bệ hạ và thái hậu gây ra hay do quan viên gây ra. Nếu là cái đầu thì chúng ta gánh, nếu là cái sau thì Trương Thang sẽ truy thu, đám người Thiếu giám phủ biết khôn thì phải nhà một phần những thứ đã nuốt ra.”
“ Đơn giản thể thôi à?”
Tào Tương dang tay:” Thế thôi, ngoài ra Hoàng thị đi tìm mẫu thân rồi, muốn tặng một xưởng nhuộm.”
Vân Lang nhếch mép:” Thấy cúi đầu với ta mất thể diện sao?”
“ Mẫu thân đuổi chúng đi rồi, ngươi đợi xem, thời gian tới sẽ có nhiều kẻ không rõ ở đâu ra tới nói khó với ngươi, ta đoán ả tình phụ kia của ngươi gặp ngươi cũng là liên quan tới chuyện này.” Tào Tương đoán:
Vân Lang nhíu mày:” Nàng ấy không nói gì cả.”
“ Nếu nói là đồ ngốc.”
“ Bệ hạ đang làm gì thế? Kết thúc thủ tang rồi mà không nghe tin tổ chức đại triều hội.”
“ Đang ở Trường Môn cung, nghe nói là đau buồn quá độ, muốn tĩnh dưỡng một thời gian.” Tào Tương rõ ràng không tin lý do này, nói rất hời hợt:” Dù sao đang đại tang không động binh đao, bệ hạ chắc sẽ gọi Khứ Bệnh về sớm thôi. Chỉ là ở trận vừa rồi, A Cảm lấy thân làm sĩ tốt, cùng với Khứ Bệnh, một đầu hổ, một đuôi hổ, chọc thủng quân trận của Chiết Lan vương, lập được đại công.”
“ Nếu không có gì bất ngờ, A Cảm lần này phong thưởng sẽ ngang cấp với cha hắn, chuyện này vô cùng khó xử, tiến thêm một bước thôi là phong hầu rồi, cha hắn nổi điên là bình thường.”
Vân Lang không nghĩ vậy:” Vượt qua tổ tiên là chuyện tốt, Lý Quảng nổi điên cái gì?”
Tào Tương đặt đũa xuống:” Ngươi không hiểu, nếu A Cảm là con trưởng thì tất nhiên là tốt, nhưng mà hắn không phải, xưa nay quan hệ với trong nhà đã không tốt, lại còn tách ra ở riêng, cha hắn bây giờ không phải là trợ lực cho hắn, mà thành kẻ thù.”
“ Làm thế không lý trí, Lý Quảng phải giao quyền lực cho A Cảm mới đúng.”
“ Đã bảo ngươi không hiểu, Lũng Tây Lý thị là gia tộc lớn, phải nói là cực lớn, lịch sử suốt từ thời Tần, giờ xuất hiện một nhân vật kiệt xuất, bệ hạ sao không có ý chia rẽ, tới thời điểm dựa vào quân công phong hầu cho A Cảm, Lý thị sẽ phân liệt, hơn nữa còn là loại tới chết không nhìn mặt nhau. Thủ đoạn này bệ hạ làm nhiều rồi.”
Vân Lang và Tào Tương nói chuyện rất lâu, bất tri bất giác đã tới trưa, Tào tương lo Trương Thang ra tay quá mạnh, quét sạch quan viên Thượng Lâm Uyển, sau khi đạt thành nhận thức chung với Vân Lang liền vội vàng về Trường An.
Thượng Lâm Uyển là chỗ béo bở, chỉ cần là quan viên thì khó kẻ nào mông đít sạch sẽ, dù có lác đác vài người tốt, dưới khốc hình của Trương Thang, khả năng bị diệt sạch là rất cao.
Cả hai bọn họ đều không muốn tiếp nhận một Thượng Lâm Uyển trống không, bất kể thế nào, muốn làm được việt không thể xử hết đám tư lại lâu năm.
Vân Lang về thư phòng bận rộn rất lâu, soạn ra chương trình sơ lược thì mặt trời sắp lặn.
Tống Kiều đưa trà nước, bánh ngọt hai lần, thấy Vân Lang vẫn bận rộn, kiếm một chỗ ngồi xuống thêu thùa. Tới khi Vân Lang đặt bút, nàng mới tới rót thêm trà:” Trác Cơ sẽ không tiến môn chứ?”
Vân Lang áy náy lắc đầu:” Không đâu.”
Tống Kiều cầm tay Vân Lang, lấy khăn lau mực trên tay y:” Thiếp thân là người buồn tẻ, tính tình lãnh đạm, thiếp biết mình không thích hợp làm một nữ chủ, mấy năm qua thiếp luôn cố gắng. Cho nên nói, phu quân có bước sai là lỗi của thiếp chưa biết quản gia. Còn sư muội là đứa trẻ không thể lớn, ỷ được chàng chiếu chuộng, làm việc theo cảm tính, thiếp sẽ quản muội ấy sau.”
Vân Lang vỗ nhè nhẹ lên tay nàng:” Nàng nhầm rồi, dù nàng giống Tô Trĩ lăn lộn la lối trước mặt ta cũng hơn là hiền huệ này. Phu thê kỳ thực là chiếm hữu lẫn nhau, trong lòng không vui thì chúng ta cãi vã, đánh nhau, nếu cứ để giận dữ tích góp trong lòng, cuối cùng thành người xa lạ.”
Tống Kiều thở dài dựa vào vai Vân Lang:” Thiếp cũng muốn giống sư muội, cắn xé chàng một phen, chỉ là bị người ta nhìn thấy thì còn sống thế nào được.”
Vân Lang kéo Tống Kiều dậy, xuống lầu sai Lương Ông mở kho tiền ra, cùng nàng xuống kho ngầm dưới lòng đất, dặn Lương Ông một canh giờ sau hẵng mở ra.
An bài thỏa đáng rồi, Vân Lang đốt toàn bộ nến lên, tức thì cả kho lóng lánh hào quang chói mắt.
“ Sau này chúng ta sẽ cãi nhau ở đây.”
Tống Kiều lúng túng:” Thiếp không biết cãi nhau.”
Vân Lang sắn tay áo lên, chỉ mặt Tống Kiều:” Này cái bà nương thối kia, từ sáng tới tối làm ra vẻ quý phụ, có thể mà học không xong, còn mặt mũi quản ta à?”
Tống Kiều bị mắng thình linh, vừa sợ vừa ủy khuất:” Chàng, chàn ...”
“ Chàng chàng cái gì, chướng mắt bà nương nàng lâu rồi, hôm nay muốn bị chửi chứ gì, ta chửi một trận.”
“ Thiếp ...” Tống Kiều ứa nước mắt:” Rõ ràng là chàng sai, lén lút vụng trộm với con đãng phụ kia, làm thiếp mất hết thể diện, chàng chàng lại còn trách thiếp nữa.”
Vân Lang càng hùng hổ:” Còn thấy oan ức à, chẳng phải lão tử phong lưu khoái hoạt chút thôi sao, có dẫn về nhà đâu, bày cái mặt người chết cho ai xem, xúi quẩy.”
Tống Kiều bặm môi, cầm lấy cái đèn dầu:” Được, muốn chết thì đốt cùng chết luôn.”
“ Đốt đi, đốt to lên, chỗ này nhiều đồ cháy tốt lắm đấy, đốt xem ..”
Tiếng quát tháo của hai người vang vọng trong kho, chẳng ai nghe thấy đối phương nói cái gì nữa, cứ thỏa sức hét hết ấm ức trong lòng ra. Lương Ông đứng canh ngoài cổng nghe tiếng ầm ĩ cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, chỉ là hầu gia dặn rồi, chưa tới giờ không mở.
Rất lâu sau Tống Kiều nhũn người dựa vào rương vàng:” Mệt rồi, không cái nhau nữa, lần sau học đám Trương Oánh mấy câu chửi thật hay rồi tiếp tục.”
Vân Lang khát khô họng, tay cầm hai viên trân châu ném vào hòm:” Ta cũng phải liệt kê tính xấu của nàng lúc cần thi dùng.”
Lương Ông tới giờ mở kho ra, ù ù cạc cạc nhìn Vân Lang và Tống Kiều dìu nhau đi lên, vội vàng hỏi:” Kho nhà ta trừ hầu gia và hai vị phu nhân ra thì không ai được vào, chẳng lẽ thiếu cái gì ạ?”
Tống Kiều trừng mắt lên quát:” Xéo.”
Lương Ông điếng người nhìn Tống Kiều, sau đó cuống cuồng bỏ chạy.
Vân Lang giơ ngón cái:” Phu nhân thật oai phòng.”
Tống Kiều che miệng cười khúc khích, cảm thấy rất thú vị, nàng muốn hưởng thụ cảm giác này một phen, lúc khác xin lỗi Lương Ông.
Coi như tạm ổn rồi, Tống Kiều đang có thai, phát tiết được cảm xúc dồn nén trong lòng sẽ có lợi, là trượng phu, là phụ thân, Vân Lang có trách nhiệm để mẹ con nàng giữ được tâm trạng tương đối thoải mái.
Còn về Tô Trĩ, nha đầu đó vô pháp vô thiên quá rồi, giận mình thì không sai, nhưng mà làm mình làm mẩy trước mặt Tào Tương thì quá không giữ thể diện cho mình, không đánh không được.
Tìm lại được uy nghiêm gia chủ, khiến toàn bộ phó dịch đầy kinh úy với Vân Lang.