Dập lửa ở hậu viện xong, toàn thân Vân Lang khoan khoái, nếu như không phải huynh đệ Mạnh Đại, Mạnh Nhị ôm chân gia chủ xin cưới Tiểu Trùng, một ngày mới với Vân Lang là một ngày mỹ hảo.
“ Các ngươi có hai huynh đệ, các ngươi bảo Tiểu Trùng phải gả cho ai trong số các ngươi đây?”
Vân Lang không biết nói gì hơn, hai huynh đệ đó nghe xong ngồi ở bậc thêm thở ngắn than dài suốt cả ngày.
Ngày hôm sau Tào Tương tới, chuyện liền không không chế được nữa, chẳng biết hắn nói cái gì mà hai huynh đệ kia đấm đá huỳnh huỵch, ai can cũng không nổi. Đánh nhau suốt một canh giờ ngoài sân rồi đồng loạt trúng nắng lăn quay ra đó.
Cũng không biết đôi huynh đệ thường ngày thương yêu nhau như vậy, vì sao trở mặt thành thù, dù sốt cao tới hôn mê, vẫn còn đấm đá huynh đệ của mình.
Vân Lang vội vàng về nhà, sau khi khám bệnh cho bọn họ, tức giận hỏi Tào Tương:” Rốt cuộc ngươi nói gì với huynh đệ họ?”
Tào Tương quẹt mũi:” Huynh đệ họ thỉnh giáo ta, ta nói, ai đánh thắng thì Triểu Trùng là của người đó.”
Vân Lang nhắm mắt lại, hít thở thật sâu mấy lần, đến khi nói vẫn sặc sụa lửa giận:” Câu này với người bình thường thì không sao, hai huynh đệ họ sẽ coi là thật, ngươi biết không hả?”
Tào Tương giang tay:” Thế ngươi có cách khác à?”
“ Ta có cách thì làm gì xảy ra chuyện này.”
“ Đúng rồi, vì luân lý, chỉ có thể gả Tiểu Trùng cho một người, chẳng phải sớm muộn cũng đánh nhau à?”
Vân Lang im lặng, vốn chuyện này một câu của Tiểu Trung là giải quyết được, nhưng nha đầu ngốc đó cũng không biết là mình thích ai hơn, thành ra hoàn toàn bế tắc.
Mạnh thị vì cưới Tiểu Trùng đã giải tán hết đám nữ tử hai huynh đệ cưới về trước kia, Mạnh Độ cũng tuyên bố, chỉ cần Tiểu Trùng sẵn lòng gả cho nhi tử ngốc của ông ta, sau này ông ta chết chủ nhân trong nhà là Tiểu Trùng.
Thân là lão thần từ thời hoàng đế còn chưa đăng cơ, tuy không đại phú đại quý, ngày nào hoàng đế còn tại vị, không ai muốn trêu chọc vào Mạnh gia.
Mạnh Đại, Mạnh Nhị dựa vào bản lĩnh nuôi gia cầm hơn người kiếm được thân phận nông học bác sĩ, nếu không phải hai người họ không thích hợp làm quan thì bây giờ đã lên như diều gặp gió.
Xuất thân nô lệ, có thể gả khuê nữ cho hào môn như thế, Lương Ông giơ cả hai chân hai tay tán thành, một khuê nữ tượng nô, chẳng những không phải thành nô phó cho người, còn thành phượng hoàng, còn mong gì hơn.
Còn hạnh phúc của khuê nữ, Lương Ông hiển nhiên cho rằng có tiền là tốt rồi, từ khi theo Vân Lang, ông ta cảm thụ đầy đủ khoái cảm của người có tiền.
Tiểu Trùng tuy tiếng là phó tùy, nhưng cả Vân thị rộng lớn cũng chỉ có một chủ nhân, chủ nhân lại hiền từ, thế nên khuê nữ sống trong đại trạch môn cũng chẳng mấy ai bì được với nàng.
Nhất là nàng còn kiêm công việc dạy bơi cho A Kiều, dù là quý phụ tới Trường Môn cung cũng phải gọi nàng một tiếng "Trùng nữ"
Như vậy Tiểu Trùng làm sao thích hợp gả cho bình dân.
Nhà quý nhân lại không thể vào được, vì thế mà gả cho Mạnh thị là tốt nhất rồi.
Phu thê Mạnh Độ thường tới Vân thị thăm con, tiếp xúc với Tiểu Trùng rất nhiều, biết rằng, chỉ có Tiểu Trùng gả vào nhà, sau khi phu thê họ trăm năm, hai đứa nhi tử ngốc mới không cần lo nữa.
Đạo lý này cả nhà đều hiểu, vấn đề là Tiểu Trùng không chọn được nên gả cho ai.
Gà cho bất kỳ ai, người còn lại không đơn giản là thương tâm, mà chết người chưa biết chừng.
Lời Tào Tương nghe có vẻ rất vô trách nhiệm, dù sao cũng là một biện pháp, thế nên mới không ai ngăn cản huynh đệ họ đánh nhau suốt một canh giờ.
Trong mắt người ngoài, đó không chỉ là trận đánh quyết định vấn đề cưới Tiểu Trùng, mà còn là sau này ai sẽ nắm giữ Mạnh gia, càng không dám xen vào.
Coi như để ông trời định đoạt, ai dè ông trời cũng phủi tay vô trách nhiệm.
Hai huynh đệ trúng nắng không nghiêm trọng lắm, uống một bát nước pha muối đường, là ngáy khò khò.
Phu thê Mạnh Độ hay tin tới nơi, ngồi giữa hai cái giường suốt cả đêm, sau đó mỗi người nhét vào tay nhi tử ngủ say một thanh đao, cắn răng đóng cửa lại, ngồi trong bóng tối chờ đợi.
Vân Lang, Tào Tương được mời tới làm chứng.
“ Hay đổi cách khác, thay đao bằng gỗ là được.” Vân Lang không sao tiếp nhận được cách giải quyết tàn nhẫn này.
“ Không cần ...” Mạnh Độ âm trầm nói:” Nhi tử, một đứa là đủ rồi.”
Tào Tương thấy Vân Lang còn muốn khuyên nhủ thì cản lại, lạnh lùng nói:” Ta dù được mẹ ta chống lưng, cũng phải giết không ít huynh đệ mới có thể ngồi vững ở vị trí gia chủ này đấy. Mạnh công làm thế không có gì sai, chỉ là không biết Mạnh thị muốn ai, đứa nhân tử hơn, hay đứa dũng mãnh hơn, cái này phải quyết trước.”
Mạnh Độ người đó như người chết, do dự rất lâu mới nói:” Đứa nhân tử một chút vẫn hơn.”
Tào Tương gật đầu kéo Vân Lang ra chỗ khác, không làm phiền phu phụ họ.
Trong phòng chỉ còn tiếng ngáy của huynh đệ Mạnh gia cùng tiếng khóc khe khẽ của Mạnh phu nhân.
“ Ngươi từng giết huynh đệ mình rồi sao?” Vân Lang nhỏ giọng hỏi:
Tào Tương mặt lạnh tanh:” Chỉ là bốn kẻ họ Tào mà thôi.”
“ Bà mẹ nó, ngươi làm thật à?”
“ Thừa lời, nếu như lão tử không làm bây giờ không ngồi đây nghe ngươi lải nhải những lời thừa thãi rồi.”
Đêm Quan Trung mùa hè rất ngắn, gà gáy hai tiếng, trời liền tờ mờ sáng, đó là lúc Mạnh Đại, Mạnh Nhị rời giường, mấy năm qua chưa từng sai lệch, hôm nay chắc không có gì thay đổi.
Mạnh Đại mơ mơ hồ hồ ngủ dậy, vừa ngái dài vừa gọi:” Đệ đệ, dậy đi sáng rồi.”
Mạnh Nhị mắt vẫn nhắm đã ngồi dậy:” Tiểu Hôi hôm nay nhất định để ra quả trứng thứ hai ba trong tháng.”
“ Không thể nào, chưa bao giờ có con vịt nào để quá hai hai quả trứng một tháng hết.”
Mạnh Đại rời giường trước, chạm vào thanh đao, rơi xuống đất keng một tiếng.
Trái tim bốn người vọt lên tới tận cổ, nắm chặt tay đợi xem biến cố.
Mạnh Nhị cúi đầu nhặt đao lên, đưa Mạnh Đại:” Ca ca, làm rơi đao này.”
Mạnh Đại lắc đầu chỉ:” Không phải đao của ta, trên giường đệ cũng có kìa.”
“ Đứa ngốc nào để đao lên giường người ta, không biết nguy hiểm sao?” Mạnh Nhị làu bàu cầm hai thanh đao ném ra ngoài cửa sổ:
Lưỡi đao sắc lẻm rơi sát chân Tào Tương, làm hắn toát mồ hôi lạnh, run run dùng chân đá ra thật xa, nghiến răng rít lên:” Hai cái thằng ngốc này, suýt ném vào gia gia rồi.”
Đao bị ném ra rồi, Vân Lang nhẹ cả người, rời chỗ nấp, chẳng hứng thú nhìn hai tên ngốc thò đầu ra ngoài cửa sổ cười với Tào Tương ngồi bệt dưới cửa sổ.
Một lát sau, hai huynh đệ rời phòng, cùng bước chân ra ngoài, thế là va vào nhau, chẳng biết thế nào lại nhớ ra chuyện hôm qua, hai mắt đỏ ngầu, cùng lúc vung tay lên đấm ..
Phu phụ Mạnh Độ thất thần đứng đó, kế hoạch hoàn toàn phá sản, mọi chuyện lại quay trở lại như ngày hôm qua.
“ Không nhất định ép họ quyết định, hai người thấy rồi, tình cảm của huynh đệ họ rất tốt, ai nhìn thấy không ngưỡng mộ. Hay đợi xem sao, ta định bồi dưỡng cho họ hứng thú mới, biết đầu một người rút lui.”
Mạnh Độ qua một đêm mà phờ phạc già nua, lắc đầu:” Không thể nào.”
- Tiểu Trùng từ Trường Môn cung về rồi, xem nha đầu ngốc đó xử lý ra sao đã.
“ Ba đứa chúng nó thì hai đứa ngốc, một đứa nửa ngốc, làm sao có cách giải quyết.”
Mạnh phu nhân kéo tay áo trượng phu:” Cứ đợi xem.”
Mạnh Độ thở dài, coi như đồng ý.
Đôi huynh đệ đánh nhau tới trời cũng không cản nổi, vậy mà Tiểu Trùng vừa xuất hiện ở cửa phòng thì dừng tay ngay tức khắc, vờ vịt như không có chuyện gì, chăm chỉ dọn dẹp phòng ốc.
“ Ta muốn gả cho Mạnh Nhị.” Tiểu Trùng chỉ Mạnh Nhị tuyên bố dứt khoát:
Oa ...
Mạnh Đại bật khóc xé lòng, đồng thời Mạnh Nhị nhảy nhót reo hò ầm ĩ.
Tào Tương nhìn cảnh đó thấy đầu ngứa ngáy không chịu nổi:” Chuyện vậy là xong rồi, con bà nó, thì ra đơn giản như thế.”
Vân Lang hoan hỉ vô cùng:” Vốn đơn giản mà, tại chúng ta làm phức tạp.”
Phu phụ Mạnh thị nhìn nhau mừng mừng tủi tủi, suýt chút nữa họ mất một đứa con rồi.