Vườn rau Vân gia.
Nơi này có một căn nhà hai tầng bốn phòng chuyên dùng cho những phó phụ tiện ở lại trông coi vườn, từ sau khi Vân Lang thành thân, huynh đệ Mạnh thị vốn sống ở hậu viện phải chuyển đi, liền chiếm cứ luôn nơi này.
Mạnh Đại mới đầu khóc vô cùng thương tâm, sau đó không biết Tiểu Trùng thì thầm cái gì, thế là ngưng khóc ngay, trở nên vô cùng cao hứng. Nhưng Mạnh Nhị thì lại bắt đầu ngồi dưới mặt đất vừa khóc vừa đạp chân như trẻ con, xem ra lời vừa rồi rất bất lợi cho hắn.
Mấy người bên ngoài sốt ruột, chẳng lẽ nha đầu Tiểu Trùng thấy Mạnh Đại khóc lại mềm lòng rồi? Thế không phải mọi chuyện về bạch xuất phát.
Tào Tương nuốt nước bọt:” Vân thị ngươi đúng là toàn kẻ khác người, nha đầu ngốc đó định gả cho cả hai huynh đệ sao?”
Vân Lang liếc mắt nhìn phu phụ Mạnh Nhị mặt đầy vẻ xấu hổ né tránh ánh mắt của y, khóe môi giật một cái, đoán chừng bọn họ có ý đó thật lắm.
Lúc này trong phòng Tiểu Trùng một tay nắm tay Mạnh Đại, một tay nắm tay Mạnh Nhị, giọng êm như ru:” Các ngươi sau này phải nghe lời ta, ai không nghe, không cho ăn bánh ngọt. Mạnh Đại, ta gả cho Mạnh Nhị, ngươi không được giận, sau này ta làm món ăn ngon, ngươi sẽ có hai phần, Mạnh Nhị ở với ta sẽ chỉ có một phần.”
“ Nghĩ xem, sau này có thứ gì hay, có thứ gì ngon, ngươi sẽ có hai phần, Mạnh Nhị chỉ có một phần, rồi sau này nữa hắn có con rồi, thậm chí còn chẳng có miếng nào …”
Cả bốn nghe những lời này đều ngớ ra, ai ngờ Tiểu Trùng nghĩ ra cách giải quyết tuyệt vời như thế, còn bọn họ đều biết thành ngu xuẩn, không giải quyết được gì lại còn thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
“ Mạnh công, còn không mau chuẩn bị hôn sự đi, mẹ Tiểu Trùng sốt ruột lắm rồi, đã nói với ta nhiều lần, còn giữ nó trong nhà lâu hơn sẽ thành kẻ thù mất.” Rón rén kéo ba người kia ra xa, Vân Lang toét miệng cười thúc giục:
Mạnh Độ cười phá lên, chắp tay liên hồi với Vân Lang:” Lão phu sẽ tới ti thiên giám hỏi ngày lành, sau đó gửi thiếp tới.”
“ Đi thương lượng với Lương Ông đi, đoán chừng ông già đó mừng chết thôi.”
Phu phụ Mạnh Độ không đợi thêm được nữa, vội vàng chạy đi tìm Lương Ông.
Nhìn Tiểu Trùng đi giữa, Mạnh Đại Mạnh Nhị theo hai bên, cười nói lùa đàn vịt ra ao nước, Vân Lang thấy không khí được bao phủ bởi màu hồng.
Chỉ có Tào Tương vô cùng dâm tiện, cứ nhất quyết phán rằng, cuối cùng thế nào cũng phát triển thành nhất nữ nhị phu.
Ai mà biết.
Trải qua chuyện hôm nay Vân Lang nhận ra, người hiểu Mạnh Đại Mạnh Nhị nhất, không phải phu phụ Mạnh Độ, hay bất kỳ người ngoài nào, mà đó là Tiểu Trùng, người đã thực sự dung nhập vào cuộc sống huynh đệ họ.
Vân Lang từ trong đối thoại giữa ba người còn nhận ra một chuyện, huynh đệ Mạnh thị theo đuổi Tiểu Trùng, không phải vì nàng xinh đẹp, chẳng phải vì nàng ôn nhu, cũng không phải vì muốn sinh con đẻ cái với Tiểu Trùng.
Bọn họ chỉ muốn mãi mãi ở bên Tiểu Trùng mà thôi.
Khi những người khác đều coi huynh đệ họ là kẻ ngốc, vì thân phận mà không dám tùy ý trêu chọc, chỉ có Tiểu Trùng coi huynh đệ họ như người thường, lúc tức lên thì chửi, cần đánh là cưỡi lên người huynh đệ họ ẩu đả, khi huynh đệ bọn họ đói thì cho bọn họ miếng ăn ...
Dù là người ngốc chẳng hiểu thị phi thế gian, huynh đệ Mạnh thị biết ai là người tốt với mình nhất, có kết quả này là mỹ hảo rất rồi.
Trong quan hệ hỗn loạn của bọn họ, phần hạch tâm rất đơn giản, muốn ở bên nhau.
Thật đáng hâm mộ.
Đến giờ cơm trưa, Vân Lang thấy Tiểu Trùng trở về, nha đầu này vẫn khoái hoạt như con hươu non, vừa đi vừa nhảy nhót.
Tô Trĩ ở bên tai thì thầm:” Tiểu Trùng cưới Nhị ngốc sẽ bị người ta chế nhạo.”
Vân Lang mỉm cười, hôm nay y có rất nhiều cảm khái:” Ai thông minh, ai ngu ngốc, kỳ thực không dễ phân biệt như thế đâu. Nhưng ta nghĩ, sau này người khác sẽ chỉ hâm mộ Tiểu Trùng mà thôi, nha đầu ngốc này là cô nương có phúc lắm đấy.”
Tô Trĩ ồ một tiếng có vẻ ngẫm nghĩ, sư huynh nói thế thì nhất định có lý rồi, nàng muốn đợi xem vài năm sau thế nào.
Vân Lang vỗ bàn tay nhỏ nhắn của Tô Trĩ:” Muội cũng là người có phúc.”
Tiểu Trùng có phúc hiển nhiên là vì có hai huynh đệ ngốc hết sức nghe lời, còn nàng, nghĩ lại từ lúc gặp nhau tới giờ, sư huynh cũng luôn chiều chuộng nàng, nghĩ thế lập tức trở nên hoan hỉ, dựa đầu vào vai Vân Lang giọng mơ mộng:” Đúng là thế thật, sư huynh, muội muốn cuộc sống của chúng ta cứ mãi tiếp tục thế này.”
Vân Lang gắp miếng thịt to vào bát Tô Trĩ:” Vậy cứ tiếp tục là được rồi.”
….
Cuộc sống tất nhiên không chỉ có khoảnh khắc êm đềm, đa phần nó khiến người ta không nói lên lời, như khi Quách Giải lặng lẽ tới Vân thị, đưa cho Vân Lang một quyển trục, mở ra xem xong, Vân Lang trầm mặc rất lâu.
“ Sáu nghìn bảy trăm người, nhiều vậy sao?”
“ Đây mới chỉ là đợt đầu tiên, phía sau còn ba đợt nữa, thương tàn, bệnh tật, già yếu đã giết hết, đợt cuối cùng chỉ toàn là đồng tử.” Quách Giải nhìn sắc mặt Vân Lang cẩn thận nói:” Đất thuộc Chiết Lan vương giờ không còn bao người nữa, vì đề phòng đám nô lệ này thông đồng, một phần đưa tới Trường An, một phần đưa tới Lạc Dương, còn một phần đưa tới Thục. Quan phủ liền một lần muốn hơn bốn nghìn người, còn dự định thêm một thành phân ngạch năm sau.”
“ Ti chức đã lựa chọn sẵn một số nô lệ thật thà, tinh tráng, có gia quyến ghi vào sổ phụ, nếu hầu gia cần ...”
Vân Lang dứt khoát lắc đầu:” Vân thị không nhận nô lệ, một người cũng không.”
“ Người Nghĩa Cừ thô bỉ, hầu gia không lấy cũng được.” Quách Giải tiếp tục tiến cử:” Nô lệ Tiên Ti, Phù Dư, Túc Thần hiền lành hơn, lại sống ở Hữu Bắc Bình nhiều năm, không khác gì người Hán, số nô lệ này hầu gia dùng để trồng trọt, chăn thả hay trông rừng đề rất tốt.”
Vân Lang cắt lời hắn:” Ta nói lại, Vân thị không lấy nô lệ.”
“ Hầu gia, kỳ thực ba tộc Tiên Ti, Phù Dư, Túc Thận tự nguyện tới Quan Trung, không phải bị bọn ti chức bắt được.”
“ Hừ, thái thú U Châu cùng đám tướng lĩnh ở Hữu Bắc Bình đang ra sức mua đất ở Thượng Lâm Uyển, nếu những người đó không tới Trường An, nhà họ lấy ai lao động? Quách Giải, ngươi không cần kéo ta xuống nước làm gì, ta không phản đối ngươi buôn bán nô lệ, ta không phủ nhận lợi ích trong đó, Vân thị không dùng nô lệ do nguyên nhân từ bản thân ta thôi, nay Vân thị đang sống rất tốt, đã tốt thì cứ duy trì là được, không cần đi lối tắt.” Vân Lang xua tay:” Đi làm việc của ngươi đi, chuyện nô lệ không dính líu tới Vân thị, ta không thích.”
Quách Giải vâng dạ, kéo một cái rương gỗ từ sau lên, đứng dậy cáo từ.
Vân Lang lệnh cho nhà bếp chuẩn bị hai hộp thức ăn, cho những món chỉ Vân thị mới có vào, Quách Giải xách hộp, tươi cười rời Vân thị.
Hắn vừa đi, Tô Trĩ như con chuột chui từ sau rèm ra, mau chóng mở rương, nhìn thấy bên trong toàn là đĩnh vàng sắp xếp chỉnh tề, xị mặt:” Toàn là vàng, muội muốn ít bảo thạch làm trang sức.”
Vân Lang vỗ cái mông chổng lên của nàng:” Vàng mà chưa thỏa mãn à?”
Tô Trĩ lấy hai đĩnh, háy mắt với Vân Lang:” Muội lấy đem đổi bảo thạch với Nữu Nữu, đừng nói với sư tỷ nhé.”
“ Muốn lấy thì lấy cả một tầng đi, lấy hai cái bị phát hiện đấy.”
Tô Trĩ lắc đầu:” Không cần, bằng này là đủ đổi bảo thạch của Nữu Nữu rồi, không để trong nhà thua thiệt được.”