Chẳng biết là nha đầu này thông minh hay ngốc nghếch, tóm lại là Tống Kiều thấy trong rương thiếu hai đĩnh vàng là biết ngay Tô Trĩ làm.
“ Phu quân, chàng quá chiều nha đầu đó rồi, trong nhà phải có quy củ, muội ấy được phân tiền, còn không ít, đủ chi tiêu rồi. Sở dĩ lấy vàng trước mặt chàng là nghịch phá thôi, vậy mà chàng dung túng muội ấy nữa.”
“ Được rồi, nàng đã biết muội ấy tâm tính trẻ con thì so đo mấy cái này làm gì?” Vân Lang không coi vào đâu:” Huống hồ rương vàng này ta nhìn chướng mắt, song nếu không thu, chẳng biết Quách Giải nghĩ gì, sau đó lại bày trò khác nhét tiền vào nhà ta. Số tiền này sớm tiêu hết đi, ta ghét mùi máu trên đó.”
Tống Kiều lập tức cảnh giác:” Số tiền này có vấn đề sao?”
“ Không có vấn đề, nhưng do buôn bán nô lệ mà có, nên ta không thích.”
“ Thì ra thế, thiếp ở y quán nghe đám quý phụ nói, hiện là lúc mua nô lệ tốt nhất, giá rẻ lại nhiều, ai cũng tranh nhau mua, tới mức buôn nô lệ còn không thèm bán từng người, bán năm mươi người một, bọn họ bàn nhau mua chung rồi đem chia.” Tống Kiều không hiểu:” Nam nhân lên chiến trường, ở nhà toàn phụ nhân, mua nô lệ về làm việc nặng là chuyện bất đắc dĩ, đâu có đúng sai ở đây?”
Vân Lang ngạc nhiên vô cùng, không ngờ Tống Kiều có cái nhìn thực dụng như vậy về chế độ nô lệ tàn khốc.
Tống Kiểu biết trượng phu không thích, nhỏ nhẹ nói:” Dù sao thì tốt hơn để phụ nhân trẻ nhỏ chết đói mà, trước kia thiếp cho rằng, nên đối xử tốt với mọi người, nhưng ở y quán tiếp xúc với những người cùng khổ làm thiếp nhận ra, cuộc sống không đơn giản như vậy.”
Vân Lang cảm thán:” Trước kia nàng không như vậy.”
Tống Kiều xoa bụng:” Con sắp ra đời rồi, thiếp không thể bàng quan thế sự như trước được, dù thế nào cũng phải nhìn rõ thói đời mới có thể dạy con.”
Vân Lang không còn gì để nói, trước khi thành thân, nữ tử có thể là tiên nữ trên trời, không dính khói lửa nhân gian, sau khi thành thân, nữ tử thành người bảo vệ kiên định nhất, khi họ sinh con đẻ cái, vì con cái mà nhìn cuộc đời càng thêm thực tế, thiếu vài phần ôn nhu, thêm vài phần mạnh mẽ.
Đó hẳn là loại thay đổi tự nhiên.
Lúa mạch thu hoạch xong, Trường An tiến vào mùa mưa, mỗi năm vào mùa này Vị Thủy dâng cao, con sông trong vắt êm đềm thành sóng nước đục ngầu, cùng với Kính Hà nước trong cách đó không xa, sinh ra câu thành ngữ gọi là --- Kinh Vị rạch ròi.
Vân Lang cũng rất muốn phân định rạch ròi với huân quý Trường An.
Khi nô lệ vào kinh liền biến thành một bữa tiệc người thịnh soạn.
Hơn sáu nghìn bảy trăm nô lệ đứng dưới cơn mưa tầm tã, tiếp nhận lựa chọn của huân quý, con người ở thời khắc này toàn bộ biến thành dã thú.
Trương Thang là người chủ đạo bữa tiệc này, về lán cởi áo tươi, ném cái giày dính bùn, đi tới bên chậu lửa sưởi ấm, giũ y phục đẫm nước:” Chưa từng có, Vân hầu, chưa tới hai canh giờ mà bán hết nô lệ rồi.”
Nói xong hắt hơi liền mấy cái.
Vân Lang nhìn nô lệ đứng trong mưa như ma quỷ, thở dài:” Cẩn thận dịch bệnh.”
“ Yên tâm, số nô lệ này đưa lên kinh, nên dọc đường có chút bất thường nào là xử lý hết rồi.” Trương Thang đi chân đất đứng trên đống rơm, xoa tay:” Ba ngàn vạn tiền.”
Tào Tương đang nhìn nô lệ đờ đẫn bị chủ nhân kéo đi, nghe vậy mà giật nảy mình:” Không thể nào, những ba ngàn vạn Vân tiền sao?”
Trương Thang ngửa mặt cười lớn:” Số nô lệ này không đáng tiền như thế, nhưng đừng quên, ba ngày triều đình ban bố ba trăm văn thư cho phép bắt nô, đó mới là thứ thu về ba ngàn vạn tiền. Mỗi nô lệ bán đi, triều đình còn thu thuế, nhìn ít, nhưng là vụ mua bán lâu dài.”
Đúng lúc này nô lệ bắt đầu ồn ào, sau đó tiếng là hét, tiếng khóc vang trời.
Đám huân quý bắt đầu chia tách nô lệ rồi.
Vân Lang lên xe, rời khỏi nơi này.
Tào Tương thấy Vân Lang im lặng rất lâu, hỏi:” Hối hận à, bằng vào thân phận huynh đệ ta, giờ tham gia chưa muộn.”
Vân Lang lắc đầu:” Về nhà đóng cửa trang viên, không cho phép ai ra ngoài, một tháng sau hẵng tính.”
“ Vì sao?”
“ Dịch bệnh.”
Hai chữ này đáng sợ hơn bất kỳ diều gì, Tào Tương liên tục thúc giục xe đi thật nhanh.
…. ….
Cẩu Tử cắn một miếng thịt dê được nướng dở sống dở chín, nhìn máu vẫn còn dính trên đó mà thở dài, lại cắn một miếng nữa, lau bừa hai tay đầy mỡ lên áo, thế là áo bóng loáng.
Một con rận nhanh nhẹn men theo tóc mai của hắn bò lên, Cẩu Tử bắt ngay con rận đó, ném vào lửa, nghe nó nổ tách một cái mà toàn thân thoải mái.
Mông Tra ngồi đối diện, thiếu niên có chút gầy gò thanh tú xưa kia đã thành hán tử thảo nguyên tiêu chuẩn, tóc dài tới vài, cằm vuông, mắt sâu thâm trầm, thân hình rắn rỏi, mái tóc dài lòa xòa đầy cảm giác hoang dại.
Thế nhưng động tác ăn thịt dê của hắn giống như Cẩu Tử, không hung tàn như người Hung Nô.
“ Uống rượu.”
Mông Tra ném túi rượu sữa ngựa cho Cẩu Tử, Cẩu Tử bắt lấy tháo giây thừng tu một ngụm sữa ngựa chua tanh, buộc lại, đặt sang bên:” Đồ kỳ vương có vẻ bất mãn với ta lắm.”
“ Nếu có thể, ta muốn giết hết Hán cẩu.”
“ Ta là người tới giúp ngài giết Hán cẩu, nên đừng giết ta.”
Mông Tra cười khẩy:” Xem thường nhất loại người như ngươi.”
“ Thái tử của các ngươi đang ở cung điện của Hán hoàng nhảy múa mua vui cho Hán đế cơ mà, ngươi cười nhạo ta thật vô lý.”
“ Vu Đan là tên phản tặc.”
Cẩu Tử thản nhiên nói:” Còn ta là Hán gian.”
Mông Tra làu bàu xé miếng thịt nữa:” Sao lại trên đời có loại người như ngươi chứ?”
Cẩu Tử cười lớn:” Trên đời này luôn có người đặc biệt mới cuộc sống mới thú vị, ta không muốn hầu hạ Hán hoàng, chạy tới hầu hạ Thiền vu Hung Nô, chả khác gì.”
“ Vì Hán hoàng giết cả nhà ngươi?”
Cẩu Tử nhìn trái phải, lắc đầu:” Ta vốn là cô hồn dã quỷ, lấy đâu ra người nhà? Nhưng cả nhà Tả Ngô bị Hán hoàng giết, ta là phó tòng của hắn, nên đành nói thế.”
Mông Tra trầm tư:” Nói vậy ngươi không thích Tả Ngô sao?”
“ Tả Ngô là cái thá gì, ở đất Hán ta là phó tòng của hắn, đây là Long Thành, ta có một thân võ nghệ để dựa vào, Tả Ngô dựa vào Đại át thị che chở, còn có bản lĩnh gì chứ?” Mông Tra nghiến răng:” Ngươi có thích nổi người hiếp đáp ngươi mười mấy năm không?”
Mông Tra thù hận lắc đầu:” Không.”
Cẩu Tử thoải mái khoác vai Mông Tra:” Chúng ta mới là người cùng đường, ghét nhất cẩu tặc dựa vào phụ nhân kiếm ăn.”
“ Được, ta nhận tên huynh đệ ngươi, nếu giúp ta giết Tả Ngô, sẽ đề bạt ngươi thống lĩnh quỷ nô quân.”
Cẩu Tử xẻo thêm một miếng thịt dê:” Át thị thích hắn lắm.”
Mông Tra cười gằn:” Giết hắn là át thị không thích được nữa.”
“ Thong thả, cho cẩu tặc đắc ý vài ngày, có cơ hội, huynh đệ ta liên thủ giết hắn.”
Thảo nguyên mùa hè, hoa dại nở rực rỡ, Lưu Lăng nhấc váy lụa mềm bước trên thảm cỏ mềm, đầu nàng đội vòng qua sặc sỡ, mái tóc đen mềm mại buông sau lưng, thi thoảng lại cúi mình hái một bông hoa trang điểm cho vòng hoa của mình.
Tả Ngô tiêu sai ngồi trên tảng đá lớn thổi một khúc điều du dương vui tươi, âm thanh như nhảy nhót trên đầu ngọn cỏ, khiến Lưu Lăng quay trở lại ký ức thiếu nữ, cảm giác tựa như đang bước đi bên bờ sông ở Hoài Nam, bên cạnh là hàng liễu rủ ...
Hết khúc nhạc ngắn, Tả Ngô thu địch lại, Lưu Lăng luyến tiếc quay lại nhìn hắn:” Đã lâu không nghe âm thanh quê hương, sao tiên sinh dừng lại?”
Tả Ngô chắp tay:” Còn nghe nữa Đại át thị sẽ nhớ quê.”
Lưu Lăng buồn bã thở dài:” Khi nhạn bắc đi về phía nam, tư từng buộc thư vào chân nhạn, mong khi nó quay về phương bắc, thu được tin lành, chờ đợi năm này qua năm khác, năm nào cũng thất vọng rơi lệ, tiên sinh thật tàn nhẫn.”