Tả Ngô khẽ lắc đầu, giọng trầm ấm mang chút buồn bã tang thương rất có sức hút:” Âm thanh quê hương hủy hoại tâm can, nghe khiến ruột gan đứt đoạn. Năm xưa Hạng Vũ bị vây ở Cai Hạ, mấy khúc nhạc quê khiến quân Sở rối loạn, nay Đại át thị cần trái tim trong suốt mới tránh được mê loạn.”
Lưu Lăng tắt nở nụ cười sáng lạn, đôi máy đẹp hơi nhíu lại:” Chẳng lẽ tiên sinh nhìn ra điều gì bất ổn hay sao?”
Tả Ngô chắp tay:” Thiền vu ngồi trước, Đại át thị ở sau, ánh mắt thiền vu luôn liếc nhìn ra sau, giáp trụ không rời thân, đó là họa của Đại át thị đó.”
“ Đó là vì thiền vu bảo vệ ta.”
Tả Ngô lại chắp tay:” Dám hỏi Đại át thị, nay ân ái cùng thiến vu ra sao?”
“ Thiền vu ngày lo lắng quốc quân đại sự, tình nhi nữ không để trong lòng.” Lưu Lăng hơi cúi đầu ngại ngùng:
“ Tại hạ thấy thân hình Thiền Vu tuy hùng tráng, nhưng răng lợi không đầy đủ, tóc xơ xác, mắt có tơ máu, tay run, uống một đấu rượu sánh ra ngoài nửa đấu. E không phải là tướng trường thọ, mong Đại át thị sớm chuẩn bị.”
“ Ta có nhi tử của thiền vu, ai dám đụng vào ta?”
Tả Ngô cười nhẹ, nói từng chữ:” Chuyện của Vu Đan chẳng lẽ không làm Đại át thị cảnh tỉnh.”
Lưu Lăng ánh mắt đầy sầu thương, nghẹn giọng:” Trong lều thiền vu, không thiếu mỹ nhân muôn vẻ, ngày đổi ba lần, còn ta đã sắc suy ân giảm, sao tranh với ai, chi hi vọng thiền vu nể mặt thái tử, để ta sống qua ngày ở thảo nguyên, làm gì dám có lòng khác.”
Tả Ngô nói nhỏ:” Tại hạ nghe nói dưới trướng Đại át thị có tám nghìn quỷ nô nghe lệnh, Đồ kỳ vương càng là tâm phúc không hai lòng, nếu có chuyện không hay xảy ra, Tả Ngô nguyện ý bôn tẩu vì át thị.”
Lưu Lăng rơi lệ bái tạ.
Tiễn Lưu Lăng đi rồi, Tả Ngô nắm chặt tay:” Không ngờ rằng rời khỏi Hoài Nam, mỗ lại có đất dụng võ.”
Lưu Lăng về lều, tháo vòng hoa trên đầu ném cho nhi tử đang chơi đùa trên mặt đất, đứa bé nhìn thấy vòng hoa mỹ lệ, bò tới lấy cho vào mồm.
Như Ý đoạt lấy vòng hoa, trách Lưu Lăng:” Chủ nhân, đây là nhi tử của người, không phải dê trên thảo nguyên.”
“ Nó là người Hung Nô thì nên nuôi theo cách Hung Nô, nuôi theo kiểu Hán gia là hại nó.” Lưu Lăng chẳng bận tâm:” Hừ, tên Tả Ngô kia không tốt đẹp gì hết, lúc nào cũng xúi bẩy ta quyết liệt với thiền vu, hẳn là gián điệp do Lưu Triệt phái tới. Các ngươi đừng trêu chọc vào hắn, với tâm trí các ngươi, không chống được sự dụ dỗ của hắn đâu.”
“ Năm xưa ta ít tuổi vô tri, cho rằng làm được vài bài thơ phú, đưa ra vài chủ ý không đáng tiền là trang tuấn kiệt, giờ nghĩ lại thấy để hắn hưởng lợi quá mức rồi. Loại vô dụng như thế mà Lưu Triệt cũng phái tới thảo nguyên, sớm muộn chết không toàn thây, không biết hoàng huynh ta nghĩ gì chứ, sao không phái Vân Lang tới, y mới là nhân tuyển thích hợp nhất.”
Như Ý biết tâm ý chủ nhân, che miệng cười:” Nay Vân Lang là hầu gia rồi, Lưu Triệt sao nỡ phái tới Long Thành, năm xưa chủ nhân ở Vân thị nửa năm, đáng lẽ sớm dùng thủ đoạn mới đúng, vì sao ngần ngại?”
“ Đó là quảng thời gian u ám nhất của ta, cũng là lúc an lành nhất, ta không muốn âm mưu thủ đoạn trộn lẫn vào đó.” Lưu Lăng hồi tưởng:” Mỗi ngày chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu trù nghệ cũng vui vẻ, ngươi không biết, khi đó ta từng nghĩ, nếu có thể ở lại Vân thị cả đời cũng tốt, ở đó mỗi ngày đều không giống nhau, mỗi ngày đều đặc sắc.”
Như Ý đồng cảm:” Nô tỳ thích nhất mỗi ngày tới rừng thông lấy nước dưới gốc cây thông già, nước ở đó thật là ngọt, về nhà đun trà, luôn có con hổ lẽo đeo theo sau …”
Có những người luôn khao khát cuộc sống kịch liệt ầm ầm như sóng rền, chỉ người sống trong đó mới biết, ngày tháng êm đềm bình lặng mới là thứ khiến người ta nhung nhớ nhất.
…………. ………………..
Cẩu Tử nhanh chóng dương danh Hung Nô.
Vì hắn biết thú y.
Khi hắn giúp con ngựa cái khó đẻ thuận lợi sinh ra ngựa con, Cẩu Tử liền thành bác sĩ của Hung Nô.
Không phải là nói vui, đó là quan chức do chính Y Trật Tà phong, vì con ngựa cái được Cẩu Tử giúp đỡ là thú cưỡi của Y Trật Tà.
Người Hung Nô thích cưỡi ngựa cái, không phải vì chúng nghe lời, bất kể ngựa đực, ngựa cái hay ngựa hoang, trâu, lừa, dê, vào tay người Hung Nô đều ngoan ngoãn hết.
Sở dĩ thích cưỡi ngựa cái là vì khi đường xa có sữa ngựa để uống, đó là điều kiện tiên quyết trọng yếu, là quân lương không thể thiếu của Hung Nô.
Một người hiểu thú y trong một đám mục nhân còn được tôn kính hơn cả y sinh, người bị bệnh, tối đa là chết, gia súc bị bệnh có khả năng chết cả bầy.
Thế là Cẩu Tử được đổi một cái lều mới, bên trong lều có hai Hung Nô nữ bẩn thỉu, ngốc nghếch cười với hắn.
Thú y hay y sinh thì đều có đặc điểm chung là thích sạch sẽ, nhưng sống giữa những người Hung nô, muốn giữ sạch sẽ đâu dễ. Chỉ cần ngươi ngồi xuống bất kỳ cái thảm nào đó, thế là có cả đại quân ký sinh trùng xâm chiếm cơ thể ngươi.
Cẩu Tử là người giàu có rồi, cho nên hắn dễ dàng đun được nước sôi giết ký sinh trùng.
Hai Hung Nô nữ ngốc nghếch nhìn Cẩu Tử ném thảm vào nồi, nhìn hắn trần truồng ném hết quần áo vào nồi, sau đó hung tợn xông tới xé quần áo của họ, hai nàng cười khúc khích chờ đợi hầu hạ chủ nhân, không ngờ hắn lấy quần áo họ ném vào nồi.
Thế là có ba người trần truồng bận rộn cả ngày đun nước, ném hết lông thú, chăn thảm vào nồi.
Cảnh tượng này ở Hung Nô không có gì lạ, mùa hè nóng bức, người Hung Nô lại không có quần áo mỏng, muốn mát mẻ một chút chỉ còn cách cởi hết ra thôi.
Vì vậy bên dòng sông nhỏ trong veo khắp nơi là đám trẻ con phơi mông đạp nước, càng có rất nhiều nữ nhân trần truồng giặt thảm.
Thảo nguyên rất đẹp, cỏ xanh mươn mướt, hoa nở rực rỡ, kỳ thực rất bẩn.
Vì bẩn mới có đủ mầu mỡ nuôi cỏ, nhất là nơi mục nhân khắp nơi này, dưới thảm cỏ nên thơ kia không chỉ vô số phân gia súc, tất nhiên còn có phân người.
Thế nên ruồi muỗi cũng nhiều tới hết hồn, con dê bệnh chưa chết mà người đã phủ một lớp ruồi dày rồi, bọn chúng vội vàng đẻ trứng lên đó, đợi sinh ra đời sau cường tráng hơn.
Ruồi trâu khoan khoái bay ù ù giữa đàn trâu, cho dù đã uống no máu, chúng vẫn không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để uống máu trâu, nếu bọn trâu không có cái đuôi dài đuổi ruồi thì không sống lâu được.
Cẩu Tử có tấm sa bẩn thỉu che ở trước cửa lều, thế là dù nhặng, ruồi, muỗi đều không vào được, giúp hắn hưởng thụ buổi chiều mát mẻ.
Bụng Hung Nô nữ sôi ùng ục, bọn họ đói lắm, từ sáng tới giờ Cầu Tử không ăn miếng nào, nên họ cũng không có quyền đòi ăn.
Hôm nay họ bị hành hạ khổ sở, vì Cầu Tử ấn đầu họ vào nồi nước nóng, gội hơn năm lần, thân thể càng bị chà tới không biết bao lần, giờ da vẫn đỏ như thú mới sinh.
Cầu Tử lấy trong ba lô da trâu của mình hai miếng thịt khô đưa cho họ.
Nam tử Hung Nô ở Đại Hán bị đánh giá rất tệ, không khác gì ma quỷ, nhưng nữ nhân Hung Nô lại được đánh giá rất cao.
Bất kể là Trương Khiên nhiều lần đi sứ Tây Vực hay Thái thú Đại Quận Tô Kiến ( Cha Tô Vũ), cùng Hán sứ đi Hung Nô đều đánh giá nữ nhân Hung Nô là chịu khó chịu khổ, không oán trách. Trương Khiên thậm chí nói, nếu không có nữ tử Hung Nô chăn thả, Hung Nô không đáng lo.
Người Hung Nô dù nam hay nữ đều có thanh đao nhỏ, đó là thứ vô cùng quan trọng, không bao giờ rời xa, vì thanh đao đó gắn với mọi hoạt động trong cuộc sống của họ.
Hai nữ tử thái thịt rất nhanh, chẳng mấy chốc thịt khô như khúc gỗ bị họ thái nhỏ, một nữ nhân đặt thịt trước mặt Cẩu Tử, nuốt nước bọt chứ không ăn.
“ Các ngươi ăn đi.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai nữ nhân, Cẩu Tử đẩy thịt cho họ, vẫn khoanh chân ngồi ở cửa lều, nhìn thế giới xa lạ.
Người Hung Nô không có thói quen bỏ phí thức ăn, cũng không quen khách sáo, thấy Cẩu Tử không ăn, họ ăn luôn.
“ Có muối!”
Một nữ tử kêu lên, cúi đầu nhét thật nhiều thịt vào mồm, thứ này ở thảo nguyên vô cùng quý giá, đến bò dê tìm thấy đất mặn còn ra sức liếm bổ xung muối, bọn họ sao có thể bỏ qua.
Tả Ngô cô độc ngồi trên bãi cỏ, bên cạnh ruồi nhặng vo ve.
Hắn sống bên cạnh Cẩu Tử, cũng có hai Hung Nô nữ, nhưng hắn không thèm để ý tới họ, họ cũng chẳng bận tâm tới hắn, vui vẻ chạy ra chạy vào, đang nấu cả nồi thịt dê.
Cẩu Tử quay đầu bảo hai nữ nhân:” Quần áo khô rồi, mặc vào đi nấu thịt đi, xem trời có vẻ sắp mưa rồi.”
Hai nữ nhân chạy nhanh đi lấy quần áo ngoài lều, xột xoạt mặc vào, thi thoảng truyền ra tiếng cười cố áp chế.
Cẩu Tử thở dài lẩm bẩm:” Mau hoàn thành nhiệm vụ về nhà thôi, đây không phải chỗ người sống ...”