Tóc Y Trật Tà đã trắng quá nửa, rối bời buông xuống vai, dáng vẻ như dũng sĩ tuổi xế bóng.
Sữa chua đổ từ trong bình bạc ra lạnh buốt, Y Trật Tà vô cùng hưởng thụ, băng vụn chạy qua cổ họng, cảm giác đó cực tốt.
Lưu Lăng thấy Y Trật Tà uống hết, rót cho hắn một bát nữa.
Tuy cùng là sữa chua, vì đựng trong món đồ khác nhau, thể hiện thân phận khác nhau. Cho dù là ngồi cùng bàn với Y Trật Tà, Lưu Lăng kiên trì sử dụng bình đồng phù hợp với thân phận của mình.
Năm ngoái vì cướp bóc thất bại, nên hăm nay người Hung Nô không có nhiều đồ tốt dể dùng, dù là dạ yến chỗ thiền vu, cũng chỉ có món thịt bò dê đơn giản, chẳng có nhiều món ăn ngon lành.
Năm nay hội nghị tộc trưởng bàn bạc phương hướng cướp bóc.
Có người muốn cướp bóc Tây Vực, có người muốn lên phương bắc, còn một đại tướng nhất quyết cướp của người Hán, như vậy mới có đủ đồ bổ xung. Nhưng đề nghị đó bị đám tộc trưởng nhao nhao phản đối, mấy năm qua người Hung Nô tổn thất trong tay người Hán đã quá nhiều.
Theo thông lệ Lưu Lăng không nói gì, chỉ chỉ huy thị nữ thêm rượu, thịt cho các vị tộc trưởng, sau khi đàm luận quốc sự xong, lệnh vũ cơ, nhạc sư kiếm được từ Tây Vực vào nhảy múa.
Khi Đại quỷ vu hỏi ý kiến của Lưu Lăng về nước Hán hiện giờ, nàng mới nhìn sắc mặt Y Trật Tà rồi trả lời:” Nước Hán dốc sức toàn quốc dàn quân ở biên cương, không phải là cơ hội tấn công tốt.”
Đại tướng kiến nghị tấn công nhảy dựng lên chất vấn:” Đại át thị vẫn hướng về đất Hán sao, nên nhớ nàng bây giờ là át thị Hung Nô, là phó tỳ thần Côn Lôn.”
Lưu Lăng không tranh cãi mà rụt người trốn sau lưng Y Trật Tà.
Y Trật Tà mỉm cười bảo tướng quân kia ngồi xuống:” Ta chuẩn bị dẫn bộ tộc tới phía bắc đại mạc, hôm nay thảo luận chuyện này đi.”
Cả lều im phăng phắc.
“ Chúng ta sẽ bỏ mạc nam sao?”
Y Trật Tà thống khổ nói:” Chúng ta không chống lại được sự tấn công của người Hán, chiến sĩ Hung Nô ta tổn thất quá nhiều rồi, cần nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Đại quỷ vu móm mém nói:” Mạc bắc là đất bần hàn lạnh giá.”
“ Đúng là thế, nhưng đó cũng là nơi Hung Nô chúng ta quật khởi.”
Mông Tra còn chưa có tư cách tham dự hội nghị, lãnh địa của hắn vẫn trong tay Y Trật Tà, Y Trật Tà nói đến khi hắn trưởng thành mới giao đất phong cho.
Còn khi nào mới gọi là trưởng thành thì Y Trật Tà không nói.
Mỗi khi thiền vu triệu tập đầu lĩnh bộ tộc mở hội thì nhiệm vụ của Mông Tra chỉ có một --- Đó là dạo quanh, không cho ai tới gần quân trướng.
Cẩu Tử cũng không cho người Hung Nô khác vào lều của minh, hắn sợ dịch bệnh, cả ngày hắn cùng hai nữ nhân đi khắp thảo nguyên tìm kiếm các loại thuốc đã chữa bệnh cho gia súc.
Mông Tra rảnh rỗi cũng mau chóng gia nhập vào đội ngũ này.
Sở dĩ Mông Trà thích gần gũi Cẩu Tử là vì Cẩu Tử là người sạch sẽ nhất mà hắn từng gặp, trừ Lưu Lăng.
“ Ngươi làm bản thân sạch sẽ như thế nào thế?” Mông Tra nhổ một cây bồ công anh trong bụi cỏ ném vào cái gùi của Cẩu Tử:
“ Luộc, đầu tiên là dùng nước sôi luộc quần áo, sau đó gội đầu, tắm rửa bằng nước nóng, năm bảy lượt là ngươi sạch sẽ thôi.”
Mông Tra sờ bộ tóc mỡ màng như thảm lông của mình trầm tư, cúi đầu ngửi mùi trên người, hắt hơi một cái rõ to.
Lưu Lăng, Như Ý, Ngân Binh đều rất sạch sẽ, dù là sống trên thảo nguyên mà vẫn thơm phưng phức, điều đó khiến huân quý Hung Nô đều cực kỳ hứng thú với thân thể của họ.
Mông Tra rất thích Lưu Lăng, trong giấc mộng xuân của thiếu niên, Lưu Lăng vĩnh viễn là nhân vật chính.
“ Nghe nói tới giờ ngươi vẫn chưa lấy được đất phong?” Cẩu Tử đào trong bụi cỏ một cái cây, ngửi một lúc ném sau gùi:
“ Đợi ta trưởng thành sẽ lấy lại đất phong.”
Cẩu Tử cười lớn, chỉ đũng quần hắn:” Ngươi cao lớn thế mà vẫn chưa trưởng thành cơ à?”
Mông Tra mặt âm u:” Chỉ anh hùng mới tính là trưởng thành.”
Cẩu Tử cười khùng khục trong cổ họng làm Mông Tra càng thêm khó chịu.
Cứ đến buổi chiều là ruồi muỗi trên thảo nguyên cứ như lên cơn điên lao vào người ta, không thích hợp làm việc nữa.
Mặc dù những nơi cách xa bò dê thì ít ruồi muỗi, nhưng Cẩu Tử không muốn đi quá xa, sói đang ở đó rình mò mục trường, hắn không muốn dùng thịt của mình nuôi sói.
Được hai nữ nhân giúp đỡ, Mông Tra cũng triệt để tắm rửa một lần theo chỉ thị của Cầu Tử, lần đầu tiên hắn thấy màu da thật của mình, cảm giác toàn thân hết sức khoan khoái, mặc quần áo sạch sẽ được phơi khô, sau đó đi gặp Lưu Lăng, muốn khoe với nàng.
Như Ý, Ngân Bình nhìn thấy Mông Tra sạch sẽ thì vô cùng kinh ngạc, Như Ý thậm chí còn ghé đầu vào cổ Mông Tra mà ngửi, nói:” Thấy chưa, Mông Tra tắm rửa sạch sẽ cũng là mỹ nam tử đấy.”
Ngân Bình cũng sán tới, ngửi cổ Mông Tra đang đỏ mặt ngượng ngịu, lấy làm lạ:” Ai giúp ngươi tắm rửa, thế này bỏ nhiều công sức lắm.”
Lưu Lăng cười nhạt:” Tả Ngô phải không?”
Mông Trà lắc đầu:” Là phó nhân của Tả Ngô, người biết xem bệnh cho bò dê.”
Lưu Lăng bực mình nói:” Mau tháo búi tóc người Hán ra, cẩn thận thiền vu nhìn thấy cạo đầu ngươi.”
Mông Tra chưa bao giờ làm trái lời Lưu Lăng, vội vàng xõa tung tóc ra.
Lưu Lăng đi tới bên Mông Tra, thấy tóc che đi cái trán rộng của hắn, đưa tay giúp hắn chỉnh lại mái tóc bù xù, hài lòng gật đầu:” Người Hung Nô phải có dáng vẻ của người Hung Nô, đừng học người Hán. Có điều sau này tắm rửa sạch sẽ một chút thì vẫn nên làm, ít nhất để ta biết Mông Tra của ta đã lớn rồi.”
Hơi thở thơm như hoa, ấm áp của Lưu Lăng phả lên mặt Mông Tra, khiến tim hắn đập lớn tới mức hắn sợ người khác cũng nghe thấy, hắn rất muốn di chuyển ánh mắt ra khỏi bầu ngực nhô lên sau lớp áo mỏng của Lưu Lăng, nhưng không cách nào thành công.
Dáng vẻ ngượng ngùng của Mông Tra bị Lưu Lăng thấy hết, cười lớn:” Ta quên, Mông Tra trưởng thành rồi, ngựa non đã thành ngựa đực, phải đi tìm ngựa cái, có muốn đi tìm mục dương nữ mặt hồng hồng biết ca hát không? Nếu muốn, ta có thể bảo nó tối nay vào lều của ngươi.”
“ Không muốn.” Mông Tra nói nhanh hai chữ đó, rồi như thỏ bị trúng tên vào mông, chạy vèo đi.
Lưu Lăng lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng bảo với Như Ý:” Đi xem tên phó dịch kia, ta cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.”
Thành tựu lớn nhất của Lưu Lăng không phải là gả cho Y Trật Tà, mà là sắp giết chết Y Trật Tà.
Vì thế, Lưu Lăng mỗi ngày đều tính toán, thậm chí thông qua hoan hảo với Y Trật Tà để phán đoán tình hình sức khỏe của hắn, đoán hắn còn sống được bao lâu.
Từ khi vào mùa hè này, sức khỏe của Y Trật Tà rất kém, mồm hắn lúc nào cũng có một cái mùi thối, khi Y Trật Tà gặm thịt dê, thi thoảng còn rụng một cái răng, làm hắn vô cùng thống khổ, một người Hung Nô mà thịt dê non cũng không ăn được thì cách cái chết không còn xa.
Lưu Lăng chuyên môn nấu cháo thịt cho Y Trật Tà, còn trăm phương ngàn kế cầu xin Đại vu sư tìm mọi cách giúp Y Trật Tà khôi phục hùng phong. Nàng thậm chí còn đồng ý cho Đại vu sư dùng máu trâu bôi lên người, làm ra phù văn ảo diệu, sau đó cùng Y Trật Tà hoan hảo, để truyền sinh mệnh của mình cho hắn.
Sức khỏe Y Trật Tà vẫn dần dần đi xuống.
Người Hung Nô có lời đồn, vì Y Trật Tà dùng thủ đoạn ti tiện đoạt mất vị trí của Đại thiền vu, cho nên hắn bị thần Côn Lôn trừng phạt.
Tới ngay cả bản thân Y Trật Tà cũng tin vào lời đồn đó, tất cả bắt đầu sau buổi tế tự lớn đó, đống lửa lớn được đốt lên, Đại vu sư làm phép, đem trâu, bò, ngựa, dê và cả xử nữ sinh đẹp ném vào lửa, nhưng chuyện đáng sợ xảy ra.
Thần Côn Lôn từ chối hiến tế, một hồi mưa gió bất ngờ đã dập tắt đống lửa ... Từ sau đó Y Trật Tà muốn lui về mạc bắc.
Hắn chỉ muốn rời xa thần Côn Lôn không muốn bảo vệ mình, rời càng xa càng tốt.