Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 650 - Q4 - Chương 104: Chuyện Xảy Ra Trên Thảo Nguyên. (4)

Q4 - Chương 104: Chuyện xảy ra trên thảo nguyên. (4) Q4 - Chương 104: Chuyện xảy ra trên thảo nguyên. (4)

Tận mắt nhìn trận mưa lớn đó, ngay cả Lưu Lăng cũng tin Y Trật Tà đoạt quyền không được lòng người.

Lúc này tầm quan trọng của Mông Tra liền thể hiện ra, vì người có tư cách kế thừa vị trí thiền vu là Tả hiền vương, Đồ kỳ vương.

Từ sau khi Y Trật Tà thành thiền vu, Hung Nô không còn Tả hiền vương nữa, vị trí này vẫn để trống. Hữu hiền vương sau khi giúp đỡ Y Trật Tà thành thiền vu luôn muốn thành Tả hiền vương. Kết quả vì tham lam bị Y Trật Tà đoạt mất lượng lớn bộ tộc, đành chặt đuôi tìm đường sống, quyết đoán trở về phía tây, trải qua một trận chiến ở Bạch Lang khẩu, tổn thất nghiêm trọng, tới nay đã không còn quyền phát ngôn nữa.

Lưu Lăng không cho bất kỳ ai hưởng lợi ích Đồ kỳ vương mang lại cho nàng.

Thảo nguyên mưa phùn liên miên, Cẩu Tử nằm gối đầu lên đùi Hung Nô nữ, một tay sờ xoạng bầu ngực no tròn của nàng.

Trời mưa thì chẳng làm gì được, chỉ có thú tiêu khiển duy nhất này thôi.

Ngày tháng tịch mịch ở thảo nguyên thì còn nghĩ gì tới đẹp hay không đẹp, ở nơi quỷ quái này được hưởng một phen ôn nhu cũng là trời cao ân thưởng rồi.

Một nữ tử cung trang từ ngoài đi tới, trên giày da của nàng dính bùn, tiến vào lều trải thảm cũng không lau bùn hay cởi giày ra, cứ đứng đó từ cao nhìn xuống Cẩu Tử.

Nữ tử này rất đẹp, tuy không trắng trẻo, nhưng eo nàng rất mảnh.

Cẩu Tử xoay người nhìn lên, cười:” Mỹ nữ, nàng ở đâu tới thế?”

Như Ý ngồi xuống, nhìn kỹ Cẩu Tử, nghi hoặc:” Chúng ta gặp nhau chưa?”

“ Chắc là chưa, mỹ nhân như nàng, chỉ cần ta gặp rồi là cả đời khó quên.”

Như Ý chẳng thèm để ý tới những lời ngon ngọt của Cẩu Tử, chìm vào trầm tư:” Ta có bản lĩnh đặc biệt, chỉ cần là người từng gặp qua, ít nhiều đều nhớ, ta thực sự đã gặp ngươi rồi, ngươi thực sự là gia nô của Tả Ngô à?”

“ Ta bây giờ không phải là gia nô của ai hết, nếu như làm gia nô mỹ nhân như nàng, ta có thể suy xét.”

Rõ ràng những lời đùa bỡn này, chẳng có tác dụng gì với người trải qua phong nguyệt như Như Ý, đứng dậy lạnh lùng nói:” Đi theo ta.”

Hai Hung Nô nữ rất lo lắng, Cẩu Tử cười với họ, sau đó theo Như Ý ra khỏi lều.

Thảo nguyên mưa xuống liền trở nên vô cùng vắng lặng, đồng cỏ bao la vô tận dưới mưa chỉ khơi lên nỗi cô quạnh vô bờ, giày của Như Ý rõ ràng là làm từ da hươu chống nước, giày của Cầu Tử không cao cấp như thế, mỗi bước chân của hắn phát ra tiếng bẹp bẹp, vô cùng ám muội.

Như Ý nhìn khuôn mặt trêu ghẹo của Cẩu Tử, cười nhạo:” Một con chó nhỏ, có thực lực như vậy không?”

Cẩu Tử giả ngốc:” Chân quá nhỏ, giày lại quá lớn.”

Như Y nổi giận vung roi quất:” Vô sỉ.”

Cẩu Tử né được, cởi giày ra đi đất:” Lúc tới thì giày hỏng rồi, bảo bà nương Hung Nô ngốc làm cho, thế là thành như vậy, còn nói giày to mới tốt, nói chuyện này bị đánh sao?”

Như Ý thu roi lại, nhìn Cẩu Tử chằm chằm:” Ta ngày càng thấy đã gặp ngươi rồi.”

Cẩu Tử giang tay ra:” Nếu nàng thấy ta giống tình lang của mình thì cứ nói thẳng, ta không phủ nhận.”

Như Ý lắc đầu, không nói thêm nữa, dẫn Cẩu Tử đi vào phạm vi vương trướng, cuối cùng tới lều của mình.

Sai hai nữ phó rửa chân cho Cẩu Tử, sau đó lục rương lấy ra một bộ y phục người Hán, bảo Cẩu Tử mặc vào:” Đó là nam trang trước kia ta từng mặc, ngươi cao không khác ta là bao, mặc hẳn vừa.”

Cẩu Tử ném sang bên:” Ta không mặc quần áo nữ nhân từng mặc.”

Thấy Như Ý lại giơ roi lên, thở dài:” Không ngờ nàng thích loại nam tử như thế, đành vậy, ta mặc.”

Cẩu Tử nhanh chóng cởi quần áo ra, Như Ý nhìn cái quần cộc của hắn liền cười lạnh, tiếp tục chờ đợi, khắp thiên hạ này quần áo có cúc chỉ Vân thị mới có, loại quần áo chia làm hai phần này là trang phục tiêu chuẩn của người trong đại trạch viện Vân thị.

Dưới ánh mắt sáng quắc của Như Ý, Cẩu Tử tùy ý cài cúc, sau đó dang tay:” Giống tình lang của nàng không?”

Như Ý cười mắt cong vút:” Đúng là rất giống, nếu ngươi búi tóc lên càng giống hơn.”

Nói rồi đưa tay búi tóc Cẩu Tử thành cái đuôi ngựa đơn giản:” Thực sự là giống.”

“ Thật à?”

“ Đúng, rất giống thiếu niên lang Vân thị khi tới học đường, chỉ Vân thị mới bồi dưỡng ra thứ người đọc sách trông như vô lại thế này.”

“ Ta không phải người Vân thị.” Cẩu Tử trời sập không đổi sắc mặt:

“ Chậc chậc, chủ nào tớ nấy, ta từng ở Vân thị nửa năm, ngày ngày lấy nước đều qua học đường, các ngươi lần nào cũng tranh giành cửa sổ nhìn bọn ta, bị tiên sinh trách phạt, quên rồi sao?”

“ Làm gì có.”

Như Ý tủm tỉm cười:” Ngươi không nhận cũng chẳng sao, gián điệp khác thì chủ nhân ta sẽ hạ độc thủ, của Vân thị thì không, cứ nói đi, không chừng nể tình nghĩa xưa, ta giúp ngươi hoàn thành sứ mệnh.”

“ Ta thực sự không phải.” Cẩu Tử trước sau như một:

“ Biết rồi, ngươi không phải phó nhân Vân thị, chỉ là con chó nhỏ lưu lạc thảo nguyên.”

Trong kế hoạch của Vân Lang, không có vị trí của Tả Ngô, từ đầu tới cuối chỉ có Cẩu Tử.

Nhiệm vụ của Cẩu Tử cũng không phải chia rẽ ly gián, hoặc có thể nói đó là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, Vân Lang chỉ muốn kiến lập một kênh giao lưu với Lưu Lăng, đó cũng là ý của Lưu Triệt.

Giữa người Hán và Hung Nô đã chẳng còn gì mà nói nữa, nay trừ chiến ra thì không có khả năng nào khác, Lưu Triệt cũng không muốn dừng chiến tranh trước tình thế có lợi này.

Nhưng với Lưu Lăng thì có rất nhiều chuyện để bàn bạc.

Muốn hợp tác thì phải tìm ra được tiếng nói chung của hai bên, chia rẽ Hung Nô không có lợi gì cho Lưu Lăng, vừa nghĩ là biết không thể.

Nhưng Lưu Lăng không bận tâm tới chuyện Hung Nô có thể truyền thừa thiên thu vạn đại hay không, nàng chỉ muốn thành nữ vương chí cao vô thượng của Hung Nô, chỉ cần trong tay có người sai khiến đạt mục đích, nàng không bận tâm người đó là ai.

Với nhân vật lớn mà nói, chỉ cần có chung mục tiêu là đủ, cho dù Lưu Triệt có vừa phế mất vương vị của Lưu An, diệt Hoài Nam quốc, cũng không ảnh hưởng tới hợp tác hai bên.

Kỳ thực, chỉ có diệt Hoài Nam quốc rồi, Lưu Triệt mới có thể giao dịch với Lưu Lăng mà không cố kỵ gì.

Lưu Lăng nhìn Cẩu Tử rất lâu, nàng không ngốc như Như Ý, không cần nhiều lời:” Ngươi cố ý lộ ra nhiều thói quen của Vân thị như thế, chính là vì muốn gặp ta chứ gì?”

Cẩu Tử nói từng chữ:” Có người nói, y đối xử với át thị rất tốt, nhưng át thị muốn hại chết y, bảo ta tới hỏi, lương tâm của át thị đã bị chó ăn mất chưa?”

Lưu Lăng nhoẻn miệng cười:” Đã thành Vĩnh An hầu rồi còn nói lời trẻ con giận dỗi ấy làm gì?”

Cẩu Tử nói như đang đọc sách:” Được, nếu vậy sau này mọi người gạt bỏ bình nghĩa, làm việc càng thuận tiện, nếu tương lai có chỗ nào không phải, mong ông chúa lượng thứ.”

Lưu Lăng thương cảm nói:” Ta là nữ tử yếu nhược, chịu nhiều thiệt thòi hơn nam tử các ngươi, muốn thành sự chỉ có thể không từ thủ đoạn. Nếu như Vĩnh An hầu muốn dồn Lưu Lăng vào đường chết thì cứ tới đi.”

Cẩu Tử lại chuyển giọng:” Trẫm nghe hoàng muội có hùng tâm lên cửu cực, hoan hỉ vô cùng, Lưu thị ta vốn là thiên hoàng quý trụ, dù nữ tử cũng có thể xưng vương. Nếu hoàng muội cần trợ lực cứ lên tiếng, trẫm dốc sức toàn quốc cũng giúp hoàng muội toại nguyện.”

Lưu Lăng giật mình, nhìn chằm chằm Cẩu Tử, nàng không cho rằng có gian trá trong chuyện này, Cẩu Tử dám giả truyền thành chỉ sẽ là điều ngu xuẩn, vì sẽ dễ dàng lộ ra. Lòng thầm toan tính cực nhanh, quyết đoán hành đại lễ cận kiến với Cẩu Tử:” Có hoàng huynh tương trợ, Lưu Lăng cảm kích rơi lệ, nếu ngày sau toại nguyện, ắt ước thúc Hung Nô đi thật xa.”

Cẩu Tử vẫn nói đâu ra đó:” Trẫm biết hoàn cảnh hoàng muội gian nan, có thể cắt đứt liên hệ giữa Long Thành và Kỳ Liên Sơn, trẫm vô cùng vui mừng.”

Lưu Lăng cười nhẹ:” Hoàng huynh nếu có lòng muốn giúp ta, trước tiên rút hổ lang ở Hữu Bắc Bình, trả lại thanh bình cho Long Thành, nếu không Y Trật Tà trốn về mạc bắc dưỡng sức, biên thùy nước Hán sớm muộn một ngày lang yên tứ bề.”

Cẩu Tử nhẩm lại lời Lưu Lăng, đến khi nhớ kỹ rồi mới chắp tay thi lễ:” Hán sứ Hứa Lương bái kiến ông chúa.”

Bình Luận (0)
Comment