Lưu Lăng ngồi trở lại ghế, tay chống cằm nhìn Cẩu Tử, khôi phục thái độ ông chúa cao cao tại thượng:” Trước truyền lời gia chủ, sau mới tới chỉ ý bệ hạ, chuyện này truyền về đất Hán, gia chủ ngươi sẽ chết không đất chôn.”
Cẩu Tử cúi mình:” Thần là thần tử của bệ hạ, không phải gia nô Vân thị.”
“ À, ta quên, y không bao giờ gọi phó nhân của mình là gia nô, một đám người không phải nô phó, song vẫn làm việc của nô phó, cuối cùng lại cảm kích rơi lệ. Khiến người ta cam tâm tinh nguyện mà chết, đó là chỗ cao minh của Vân Lang, mua chuộc lòng người, sao bằng giết chết lòng người.”
“ Ông chúa nghĩ vậy cũng không sao, miễn vui là được.” Cẩu Tử mỉm cười:
Lưu Lăng đột nhiên nổi giận:” Đừng học cách nói chuyện của chủ tử ngươi.”
Cẩu Tử ngạc nhiên, vừa ngẩng đầu lên thì mặt trúng một roi, đau đớn ngã xuống thảm:” Thần nói rồi, thần không phải phó nhân Vân thị, thần có quan thân.”
Lưu Lăng cười lạnh vung roi quất tới tấp:” Quan ư? Chó trông nhà của ta còn to hơn quan.”
Cẩu Tử lăn lộn chịu đòn không dám phản kháng, hắn lần đầu tiên thực sự tiếp xúc với người hoàng tộc, giờ mới hiểu, một người sống tới mức độ nào không quan trọng, chỉ có tôn nghiêm mới là thứ quý giá nhất.
Đến khi không có roi quất lên người nữa mới len lén mở mắt nhìn lên, không ngờ thấy Lưu Lăng thất thần đứng đó, hai hàng lệ chảy ròng ròng.
“ Chủ tử ngươi có khỏe không?”
“ Thần không phải ...” Cẩu Tử nói được một nửa thở dài:” Hầu gia sống rất tốt, giờ được giao cho sáu vạn mẫu ruộng, nhàn nhà trồng cấy, còn làm ra một thứ gọi là giấy, sau này viết chữ không cần viết trên thẻ trúc nữa, một cuốn sách hàng vạn chữ có thể cuốn vào ống tay áo mang đi, rất thần kỳ.”
“ Mang cho ta vài xe ...”
Cẩu Tử lắc đầu:” Chuyện này không thể, giờ ngay cả ở Đại Hán ngày đêm làm giấy không đủ dùng, làm sao có thừa cho ông chúa. Ngoài ra người Hung Nô không biết chữ, còn lóng ngóng, dùng da dê, xương trâu là đủ, dùng giấy làm gì? Thứ đó giữ gìn không dễ.”
Lưu Lăng vừa rồi còn rơi lệ, chẳng biết nàng làm thế nào chẳng cần động tác gì, nước mắt tự dừng lại, mắt trong veo như chưa bao giờ khóc, bảo Như Ý:” Cắt lưỡi hắn, ướp muối mang về cho Vân Lang, bảo y dùng mười xe giấy đổi người, muộn một ngày là hắn mất một bộ phận.”
Đã lĩnh giáo sự tàn nhẫn cũng thất thường của Lưu Lăng, Cẩu Tử hoảng sợ rối rít xua tay:” Đợi thần truyền tin về, nếu Vân hầu không cho, ông chúa hẵng ra tay. Huống hồ Vân hầu tuy được bệ hạ coi trọng, nhưng nếu thư tín qua lại với ngoại quốc, chắc chắn chết người.”
“ Mang thư của ta về đi, hoàng đế sẽ xem trước.” Lời đã nói hết, Lưu Lăng thấy vô cùng mệt mỏi phất tay, Như Ý đưa Cẩu Tử ra ngoài, nàng nhũn người nằm xuống giường, thất thần nhìn cỏ xanh bên ngoài:
Không biết từ khi nào, Tả Ngô ở ngoài lều thổi địch, lần này là khúc Chiết Dương liễu ai oán, âm thanh hòa cùng nước mưa rả rích, làm người ta đứt từng khúc ruột ...
Trường An cũng đang mưa, nhưng mưa lớn hơn ở thảo nguyên rất nhiều, cũng ấm áp hơn nhiều.
Vân Lang ngồi ở ban công rộng, phe phẩy quạt, Trương Thang ngồi ở đối diện, cũng một cái quạt bồ. Ngoài trời mưa nên muỗi bay hết vào đây trú, vốn là ban công có rèm sa che chắn, Trương Thang ghét rèm ngăn cách cảnh mưa bên ngoài, sai phó phụ kéo lên.
Ngồi nơi này ngẩng đầu lên là thấy Thủy hoàng lăng cao lớn, xa xa là Ly Sơn thấp thoáng trong màn mưa.
“ Nhà khác đều đang kiến thiết tập nập, vì sao Vân thị lại lặng lẽ như thế, còn đóng đại môn, không ngó ngàng tới sự đời.”
Vân Lang bộ dạng lười biếng như cũ:” Vân thị đã đủ phồn hoa rồi, giờ phải tới người khác chứ. Quá nhiệt tình kiếm tiền, thiên hạ lại có kẻ ghen tỵ.”
“ Hầu gia làm thế khiến Hoàng thị đứng ngồi không yên, bọn họ đang đợi bão tố tới từ Vân thị, Vân thị lại im hơi lặng tiếng, đầu voi đuôi chuột thế này đâu phải cách làm của hầu gia.”
“ Đợi xuân yến hẵng nói, đám Khứ Bệnh viết thư bảo để Hoàng thị cho họ về xử lý, coi như cảm tạ ta ở nhà chiếu cố thê nhi cho họ.”
Trương Thang thất kinh xua tay:” Không ổn, không ổn, đám tướng sĩ ở chiến trường về, ai không sát khí ngùn ngụt, nếu họ ra tay, sự thể y vượt ngoài kiềm soát. Vân hầu, hay nghe lão phu một câu.”
Vân Lang gãi đầu, Hoàng thị làm sao đột nhiên hạ mình như vậy, y còn chưa làm gì hết mà:” Bọn họ tới tìm cả Trương công kia à?”
“ Sau khi Tang Hoằng Dương buông tay, Hoàng thị sợ hãi tới tìm ta ngay, bọn họ sẵn lòng tặng Vân hầu một xưởng nhuộm.”
“ Trương công, Hoàng thị kỳ thực là thứ ung nhọt đất Thục, bọn chúng làm ăn quá bá đạo, liên kết với đám cường hào lũng đoạn những ngành nghề kiếm tiền nhất đất Thục, không chỉ tơ tằm còn có chu sa, thóc gạo, thực tế thành một vương quốc thương nghiệp rồi, đây không phải chuyện tốt cho quốc triều.” Vân Lang ngồi thẳng dậy phân tích:” A Kiều nương nương bá đạo cỡ nào, nhưng ngài nhìn xem, nàng làm gì? Chưa nói xây dựng y quán khắp nơi, vẻn vẹn chuyện ở Phú Quý huyện, cho phép huân quý, thương nhân cùng vào kiếm tiền, cho dù là tiểu phiến gánh hàng rong cũng kiếm được một chỗ ở Phú Quý huyện, mọi người cùng làm giàu.”
“ Hoàng thị dựa vào lũng đoạn tuyệt đối để kiếm tiền, bất kỳ ai có ý định đặt chân vào lĩnh vực của họ là tìm đủ thủ đoạn chèn ép đến chết, Vân thị không có xương cứng một chút thì giờ thảm rồi. Loại gia tộc làm ăn như Hoàng thị không có ích gì cho ngành nghiệp phát triển, chỉ biết dựa vào chén ép, vơ vét cho riêng mình, mặc người khác sống chết, là thứ họa hại không thể không trừ.”
“ Giữa Vân thị và Hoàng thị không chỉ là thù riêng, mà là thù chung, người đất Thục hận Hoàng thị đã lâu, chỉ có lật nhào chúng, đất Thục mới muôn hoa đua nở, tài phú tích lũy trăm năm của đất Thục mới có đất dụng võ.”
Trương Thang trầm tư:” Vân hầu không cho Hoàng thị cơ hội nào sao, chớ quên khi Thái tổ ở Hán Trung, Hoàng thị là thần tử tòng long, dù Thái tổ nhiều lần bị Hạng Vũ đánh bại, Hoàng thị chưa bao giờ dao động. Có thể nói Thái tổ bình định được thiên hạ có công lớn của Hoàng thị, nên bệ hạ không ủng hộ Vân hầu lật nhào Hoàng thị đâu, tránh thiên hạ nói hoàng tộc bạc bẽo.”
Vân Lang thở dài:” Tang Hoằng Dương đã rút mình sạch sẽ rồi, Trương công nhảy vào làm gì? Bọn họ nắm được điểm yếu nào của ngài sao?”
“ Chuyện này …” Trương Thang nói nửa chừng ngừng lại, đặt quạt bồ lên ngực nghĩ rất lâu:” Rốt cuộc Vân hầu có định nhận xưởng nhuộm không?”
“ Nhận, sao lại không nhận, ai mà biết khi bệ hạ trở mặt rồi thì xưởng nhuộm có phần của ta không.”
Trương Thang thở phào:” Nói thế Vân thị và Hoàng thị sẽ ...”
Vân Lang mỉm cười:” Cứ như cũ là được.”
Thế thì có khác gì đâu, chẳng biết ai mới là người chèn ép ai ở đây, Trương Thang xua tay đứng lên, ít ra ông ta đã tận lực.
Có Hà Sầu Hữu ở Vân thị, Trương Thang rất ít đến, chỉ khi nào xác định không có mặt Hà Sầu Hữu thì ông ta mới tới.
Ông ta thích đồ ăn của Vân thị, càng thích con người ở nơi này, sẵn sàng bỏ thân phận xuống đi chăn dê cả ngày hòa vào cuộc sống ở đây.
Theo nguyên văn lời ông ta là, dù ngủ trên bãi cỏ giữa đồng, cũng không lo có vong linh tới tìm.
Vân Lang hiểu tâm lý đó, loại người như Trương Thang sợ nhất là chuyện sau khi chết, thường ngày làm việc quá tuyệt tình, nên luôn lo lắng gặp phải ma quỷ.
Chỉ là Trương Thang phạm sai lầm lớn rồi, vì dưới mảnh đất Vân thị rất có thể là đội quân vong linh lớn nhất thế gian này.
Chuyện này Vân Lang tất nhiên sẽ không nói ra, nhìn Trương Thang thay một bộ áo gai, chắp tay sau lưng lững thững đi khắp nơi, chẳng mang hộ vệ nào, phá vỡ ảo tưởng của người khác là chuyện tàn nhẫn.
....
Hôm nay dừng ở đây.