Giàn nho của Vân thị còn có không gian cải tiến rất lớn, mặc dù nhũng chùm nho trĩu chịt treo lủng lẳng vô cùng mời gọi, nhưng vỏ màu xanh cho thấy chúng chưa chín. Trương Thang ngắt một quả cho vào mồm, vẻ mặt thỏa mãn khín Vân Lang tưởng mình nhầm.
“ Chua, chát, nhưng vị tuyệt lắm.” Trương Thang mặt không đổi sắc nhổ vỏ nho đi, nhìn quả chi chít trên giá:” Đúng là đồ tốt.”
Vân Lang rộng rãi nói:” Trương công thích thì chuyển vài cây về trồng, chăm sóc cẩn thận nói không chừng năm sau có nho ăn rồi.”
Trương Thang động lòng lắm, cuối cùng vẫn lắc đầu:” Ta không thể mua sắm gia sản.”
“ Đâu cần ép bản thân như vậy.” Vân Lang khuyên nhủ:” Đại phú đại quý không cần thì ít nhất Trương công phải mua cho nhi tử con ngựa tốt, thanh đao tốt, cho khuê nữ vài bộ quần áo đẹp, hiếu kính lão nhân vài món ăn ngon, lão thê ít trang sức chứ. Yêu người nhà trước, sau đó mới yêu thiên hạ, yêu bệ hạ, ta thấy không hề mâu thuẫn. Trương công khắt khe với bản thân quá mức, lâu dần lấy bản thân ra yêu cầu người khác, đâu phải ai cũng có thể làm được như ngài.”
Trương Thang chắp tay sau lưng khôi phục bộ dạng bỉnh thản:” Vân hầu nghe được phong thanh gì sao?”
“ Gió nổi lên cuối lúc thanh bình, giữa thảo mãng, nếu không tinh ý, dưới sơn phong ắt chuyện hại, đôi khi lùi lại một bước, chưa chắc không phải chuyện tốt.”
“ Ta sinh ở đầu đao, khoái hoạt giữa huyết nhục, khoái đao nếu không chém được gió thì chết ở lưỡi đao là được. Bệ hạ cần dũng sĩ vô úy, cần chó ngao cắn người, nếu ta không thể xung phong hãm trận, bệ hạ đổi thanh đao khác, một con chó khác.” Giọng Trương Thang mang chút bi tráng của tráng sĩ qua sông Dịch:” Nếu đường sau này đã thế, chẳng bằng tiếp tục đánh tới đến khi đao gãy mới thôi, ít nhất cũng khoái hoạt cả đời.”
Vân Lang không nhiều lời nữa, thi lễ:” Vậy chúng ta say một hồi, mừng cái sự khoái hoạt cả đời này.”
Trương Thang cười lớn:” Đúng ý nguyện của ta.”
Nếu Trương Thang đã có nhận thức tỉnh táo về vị trí của mình thì không cần Vân Lang phải nói ông ta cũng biết nguy cơ tới, từ sau khi ông ta xử lý Trang Thanh Địch, Chu Mãi Thần, văn võ toàn triều cảnh giác với ông ta, sợ một ngày rơi vào cảnh như hai người kia. Hiện giờ cùng với sự kiện Trang Thanh Địch dần lắng xuống, người phản công Trương Thang đang tích cực bôn ba.
Vân Lang không bận tâm Trương Thang có kết cục gì, y chỉ không đành lòng nhìn người đã quen từ lâu cuối cùng tiền chôn thân cũng chẳng có, càng không muốn thân quyến ông bị đưa vào thanh lâu, thành mục tiêu phát tiết đê tiện nhất của người khác.
Nói tới cùng trong tất cả ác quan của Đại Hán, Trương Thang là người y tán thưởng nhất.
Uống một bữa say ngất ngưởng, Trương Thang lúc thì hát vang, lúc thì khóc lóc, không run lẩy bẩy, cuối cùng ngủ say như chết.
Đợi khi Vân Lang say rượu tỉnh lại thì đã là chiều hôm sau, Trương Thang đã đi rồi.
Tống Kiều đặt đầu trượng phu lên đùi khẽ xoa bóp huyệt thái dương cho y, Tô Trĩ đứng bên trách móc không được uống rượu, hại sức khỏe.
Uống một bát canh giã rượu vào bụng, Vân Lang càng thêm lờ đờ, y quyết định ngủ một giấc.
Ngủ chưa được một canh giờ thì Tào Tương tới, làm Vân Lang khẳng định, tên này là sao chổi của mình.
Rất thần kỳ, mấy nghìn nô lệ tới Trường An mà không có tin tức dịch bệnh, thời tiết nóng nực như vậy mà chẳng có chuyện gì xảy ra.
“ Nô lệ không hợp thủy thổ chết trăm đứa, kỳ thực không phải là bệnh chết, nhiều nô lệ vừa có dấu hiệu là quan phủ xử lý ngay, đều do bị ngươi dọa sợ chết khiếp.”
“ Ồ, ý ngươi là bọn họ biết phòng dịch.” Vân Lang bất ngờ:
Tào Tương càng tròn mắt ngạc nhiên:” Y giả cao minh như ngươi đã nói thế, ai dám không tin, nếu Trường An phát sinh dịch bệnh sẽ kinh khủng thế nào, ai cũng biết. Đám nô lệ không được vào Trường An, Dương Lăng, đều cho vào nông trang hết, còn bị cạo trọc đầu giống đám quân y, thế cũng tốt, để cái đầu trứng cho mát mẻ, nói thực lắm lúc ta cũng muốn cạo quách.”
“ À phải, hôm nay tới đây là vì đám người kia hỏi, nhà ngươi khi nào mở cửa, ngươi không mở cửa, họ không dám thả nô lệ ra, đám nô lệ đó cả ngày chẳng làm gì, chỉ ăn uống không, tiêu hao lớn.”
Vân Lang tặc lưỡi, đúng là làm hầu gia rồi khác hẳn, nói một câu lại ảnh hưởng lớn như thế, chẳng trách mà Lưu Triệt nơm nớp đề phòng huân quý:” Kỳ thực đóng cửa quan sát mười lăm ngày là đủ.”
Tào Tương bực mình:” Báo hại nhà ta đóng cửa cả tháng.”
“ Liên quan gì tới ngươi, nhà ngươi không có nô lệ.”
Tào Tương cười lạnh:” Là huynh đệ mà xem ra ngươi chưa có nhận thức tỉnh táo về quy mô Tào thị ta. Gia tộc môn hạ của Tào thị có mười một cái, nhà ta không dùng nô lệ, nhưng nô lệ không phải chuyện xấu, gia tộc kia chẳng lẽ không dùng, nói cho ngươi biết bọn họ mua một nghìn ba trăm nô lệ.”
Vân Lang thất kinh:” Vậy nhà ngươi là chủ nô lớn nhất rồi.”
Tào Tương lắc đầu:” Không Vệ hoàng hậu mới là chủ nô lớn nhất, nàng ta muốn bắt chước A Kiều, chuẩn bị xây tòa thành lớn ở Tân Phong thị, không bao lâu sau Vệ hoàng hậu sẽ đích thân tới thi sát nông tang, nói không chừng ở lại Vân thị để thân nông, ngươi chuẩn bị sớm đi. A Kiều không hài lòng thì ngươi nguy.”
Vân Lang vỗ vỗ cái đầu vẫn còn chậm chạp:” Chúng ta là thiếu khanh Ti nông tự, hoàng hậu muốn hỏi chuyện nông tang, hỏi chúng ta có gì sai đâu? Huống hồ xưa nay ai muốn tới học hỏi Vân thị, ta đều mở rộng cửa hoan nghênh mà.”
Tào Tương chép miệng:” Những lời này giữ lại mà trả lời A Kiều, đừng lãng phí với ta.”
Một sự kiện từ lúc phát sinh tới hình thành sẽ trải qua thời gian ủ men dài, như tảng đá lớn lăn xuống dốc, mới đầu rất chậm, sau đó tích đủ động lực sẽ lăn càng ngày càng nhanh.
Trương Thang chính là tảng đá đang lăn xuống dốc đó, còn là lúc tộc độ lên tới cao nhất, giờ chỉ hi vọng tảng đó đủ cứng đừng vỡ nát, ngoài ra không có cách nào khác.
Vân Lang chỉ là người đứng trên núi nhìn đá lăn thôi, y không quá quan tâm.
Lâu rồi không gặp Lưu Triệt, chẳng phải Vân Lang nhớ gì hắn, nếu được thì mong cả đời không gặp là hơn, đến tháng tám vẫn cứ gặp phải hắn.
Hôm nay là ngày tám mốt sau khi hoàng thái hậu qua đời, là ngày đại quy mô tế bái cuối cùng, văn võ bá quan lẫn tần phi hậu cung không thiếu ai hết.
Trước kia Lưu Triệt chỉ có chòm râu ngắn dưới cằm, lần này gặp hắn thì râu đã chạy đầy mặt, thêm thời gian nữa là hắn sẽ có bộ râu quai nón đẹp đẽ.
Mẫu thân đã qua đời rồi, hắn không cần làm ra vẻ trẻ trung để lấy lòng mẫu thân nữa.
Vân Lang cũng thấy hoàng tử Lưu Cư, đứa bé gày gò xanh xao này ăn mặc hoa lệ trông càng nhỏ bé, đứng bên cạnh Lưu Triệt cao lớn như gà con đứng dưới chân hùng ưng.
Rõ ràng Lưu Triệt chẳng hề thích trưởng tử của mình, hắn cứ bước đi như gió để Lưu Cư phải cật lực đuổi theo.
Vệ hoàng hậu mặt chùm lớp sa trắng, Vân Lang không nhìn rõ mặt nàng, nhưng từ bước chân vội vã thấy được nàng đang lo lắng.
Hoàng trưởng tử không được hoàng đế thích thì làm sao có kết cục tốt.
Côn Tôn Hoằng thần sắc khó lường, ông ta từ khi lên làm tể tướng thì lúc nào cũng cái dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, Tang Hoằng Dương thì mắt sáng ngời ngời, Vân Lang bàng quang ghi nhớ hết những điều này.
A Kiều phá lệ lần đầu xuất hiện cùng một chỗ với Vệ hoàng hậu, trong lòng bế Lam Điền công chúa, trong khi các quý phụ khác thi lễ với Vệ hoàng hậu, nàng kiêu ngạo như con gà trống sặc sỡ.
“ Bế biểu đệ của con lên.” Vân Lang và Tào Tương đang đứng xem náo nhiệt, không biết Trường Bình xuất hiện khi nào nói một câu, giọng rất lạnh.
Tào Tương gần như không cần suy nghĩ đi ngay tới bên Lưu Triệt, cười hăng hắc kiệu Lưu Cư lên cổ, Lưu Triệt nhíu mày nhìn Tào Tương, nhưng không ngăn cản, tiếp tục đi về Dương Lăng.
Lưu Cư ngồi trên cổ Tào Tương, đầu liền ngang với hoàng đế.
Vệ hoàng hậu thấy cảnh này rõ ràng thở phào, cuối cùng cũng đi chậm lại, sau đó được hai cung nữ dìu.