Tào Tương tất nhiên không thể đi ngang với hoàng đế, nên tụt lại phía sau, tiếp tục đi với Vân Lang.
“ Ta thật xui xẻo.” Tào Tương đầu không quay sang vẫn có thể giao lưu với Vân Lang:
“ Nhịn đi.” Vân Lang mắt đảo tròn, đầu thì vẫn nhìn thẳng về phía trước:
Mặt dù Trường Bình là chỗ dựa của Vệ hoàng hậu, nhưng là huân quý đỉnh cấp, Tào Tương muốn có lập trường riêng, sau này hôm nay không thể như thế nữa:” Con bà nó giờ ta thành đồng đảng của hoàng trưởng tử rồi.”
Khi hai người bí mật truyền âm với nhau, đột nhiên cổ Vân Lang âm ấp, thế rồi cũng có một đứa bé cưỡi lên cổ y.
Chỉ cần nhìn đôi hài đầu hổ đẹp đẽ kia là Vân Lang biết, đứa bé trên cổ mình không thể là ai khác ngoài Lam Điền công chúa, ngoài A Kiều ra làm gì có ai to gan làm chuyện này.
Tiểu nha đầu này giống mẹ nó, rất hung hãn, ngồi cao như thế không biết sợ, tay tùm tóc Vân Lang, kêu a a liên hồi chỉ huy phương hướng ...
Giờ Vân Lang không dám nhìn ngó lung tung nữa rồi, y có thể cảm nhận được hơi nóng khi toàn bộ ánh mắt đổ dồn lên người mình, con bà nó, A Kiều làm gì thế, lại chẳng phải con của mình, muốn hại mình chắc.
Thế là đôi huynh đệ hoạn nạn chỉ còn biết nhìn nhau cười khổ không thôi.
Lưu Triệt cuối cùng cũng dừng lại ở đài đá lớn ở phía chính diện Dương Lăng, lễ quan chuẩn bị sẵn tế phẩm, hô hiệu lệnh một tiếng, hoàng đế quỳ xuống trước lăng mộ.
Các cung phi đội rèm che mặt đồng loạt quỳ xuống, còn văn võ bá quan thì quỳ ở chỗ những bức tượng đá.
Lưu Cư giãy dụa leo khỏi cổ Tào Tương, ngoan ngoãn quỳ bên cạnh phụ thân không nhúc nhích, còn Lam Điền có vẻ thích ngồi trên vai Vân Lang hơn.
Vân Lang thuần thục dùng đai lưng buộc chân tay Lam Điền, nhìn Lưu Triệt một cái sau đó đặt Lam Điền bên cạnh hắn rồi nhanh chóng lùi ra sau con ngựa đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng khóc của Lam Điền đánh thức Lưu Triệt từ trong đau thương, quay sang thấy Lam Điền khóc, cởi chân tay cho nó, thấy Vân Lang thập thò, chỉ chỉ về phía đó.
Tiểu nha đầu liền lạch bạch chạy tới chỗ trốn của Vân Lang cười khanh khách, nó thậm chí quen với Vân Lang còn hơn Lưu Triệt.
Trông trẻ đáng lẽ là chuyện của hoạn quan và cung nữ, Lưu Triệt lại chỉ định Vân Lang, làm ai nấy đều kinh ngạc, thánh sủng bậc này đâu phải ai cũng có.
Không còn cách nào khác, Vân Lang bế Lam Điền đi bắt chuồn chuồn, bắt được rồi rút một sợi tơ trên y phục buộc lại cho chuồn chuồn bay, kệ Lam Điền chơi, còn mình dựa vào tượng đá hưởng thụ râm mát hiếm có.
Tế lễ dài dằng dặc, từ sáng cho tới tận chiều, nắng thu rát da, dưới hoàn cảnh đó tế bái tổ tông là chuyện khảo nghiệm ý chí và thể lực.
Lam Điền đói lắm rồi, cũng rất khát, nhưng dù Lưu Triệt hay A Kiều đều chẳng có ý cho nó ăn uống, đó là quy định lúc tế lễ, không ai dám làm trái, Vân Lang mò mẫm trong ống tay áo nửa ngày mới kiếm được kẹo mạch nha của Vân Âm, len lén đút cho Lam Điền.
Một miếng kẹo mạch nha tất nhiên chẳng thể bớt đói hay giải khát, Lam Điền khóc quấy một hồi rồi ngủ thiếp đi trong lòng Vân Lang.
Vân Lang nhìn đứa bé này chỉ biết thở dài.
Trường Bình ủng hộ Lưu Cư là hiển nhiên, dù sao Vệ hoàng hậu vốn là nô tỳ trong nhà nàng, nếu Lưu Cư thuận lợi thành thái tử, thậm chí hoàng đế, một mạch của nàng sẽ được tôn vinh. Nhưng mà nàng hành động quá sớm rồi, chuyện ngày hôm nay chỉ e sẽ khiến Lưu Triệt phản cảm, hắn không thích cảm giác bị ép buộc.
Thân hình gầy gò của Lưu Cư đã loạng choạng mấy lần, lễ tế vẫn chưa kết thúc, đợi khi kết thúc trình tự lễ bái, e rằng Lưu Cư đã gục ngã.
Trường Bình không nhịn được nữa, tháo rèm che mặt ra che nắng cho Lưu Cư, Lưu Triệt trừng mắt với tỷ tỷ, sau đó chậm rãi đứng dậy, vái một cái về phía Dương Lăng, lễ quan hô vang:” Lễ thành.”
Vệ hoàng hậu chạy tới bên nhi tử, bế lấy nhi tử khóc lóc.
Lưu Triệt phiền muộn nhìn hai mẹ con họ:” Con trẫm không thể lớn lên trong tay phụ nhân thâm cung.”
Nói rồi phất ống tay áo định đi.
Trường Bình kéo tay Lưu Triệt:
“ Nếu vậy xin bệ hạ chỉ định sư phó cho Hoàng trưởng tử.”
Lưu Triệt trầm ngâm một chút nói:” Công Tôn Hoằng.”
Trường Bình thở phào cúi đầu khấu bái:” Đa tạ ân điển bệ hạ.”
Đại Trường Thu đi tới đón lấy Lam Điền ngủ say, mỉm cười nói:” A Kiều quý nhân hôm nay cứu hầu gia ngài đó, nhớ cảm kích.”
“ Ta vốn người nhàn tản sơn dã, có gì cần cứu chứ.”
“ Đợi khi chia thịt lợn, ngài sẽ biết lợi hại.”
Vân Lang nhìn tam sinh bị mặt trời chiếu cả ngày lắc đầu:” Có mùi rồi, không ăn được.”
“ Người ăn đông lắm.”
Quả nhiên bách quan không rời đi mà xếp hàng đợi lễ quan chia thịt.
Tước vị Vân Lang cao nên được chia phần má lợn, còn Công Tôn Hoằng dùng cỏ buộc tai trâu ung dung rời Trường An. Nhìn tai trâu của người ta, lại nhìn má lợn của mình, Vân Lang thấy xúi quẩy, khi thấy Trương Thang xách mắt lợn đi qua, lòng mới khá hơn.
Tế tự Dương Lăng là lần cuối cùng hoàng thái hậu xuất hiện trong tầm mắt người Hán, đây là một cuộc tế tự, cũng là một lần cáo biệt.
Lưu Cư từ đầu tới cuối không có cơ hội tế tự tổ mẫu, Lưu Triệt tự mình làm hết.
Trường Bình tới Vân thị, ngồi một mình trong phòng suốt cả đêm.
Đến sáng Vân Lang đích thân bê đồ ăn, Tào Tương mang nước rửa tay, Trường Bình liếc nhìn hai người họ một cái, vẫn không nói gì.
Sau khi hai người ra ngoài đóng cửa, Tào Tương nói:” Xem ra bệ hạ không có ý lập thái tử.”
Lưu Triệt gần tới tuổi nhi lập mới có Hoàng trưởng tử, năm xưa Hoàng trưởng tử ra đời, hoàng đế vô cùng vui mừng, chẳng những lệnh Tư Mã Tương Như, Mai Cao làm phú còn đại xá thiên hạ.
Nay bảy năm trôi qua, Hoàng trưởng tử chẳng những không được lập thái tử, ngay cả vương tước, đất phong đều không có. Trường Bình cho rằng hoàng thái hậu mất, hoàng đế sẽ lập thái tử, không ngờ suốt buổi tế lễ hoàng đế không có bất kỳ biểu hiện nào.
Lưu Triệt ngoài Lưu Cư còn có hai nhi tử khác là Lưu Hoành, Lưu Đán.
Trường Bình ủng hộ Lưu Cư, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh càng không phải nói rồi, hôm nay Tào Tương cũng bị mẹ mình ép đứng về phía Lưu Cư, chính thức tham gia vào tranh đoạt hoàng quyền.
Trong tình huống đó hoàng đế không muốn trong nước sinh loạn chỉ có thể lựa chọn Lưu Cư.
Nhưng Lưu Triệt là người vô cùng kiêu ngạo, hắn dù biết không còn cách nào cũng không để người khác gây áp lực, hành vi hôm nay chính là sự phản kháng.
A Kiều mới nhét Lam Điền cho Vân Lang, ý nói với hoàng đế, Vân thị đứng về phía Trường Môn cung, không tham dự việc lập thái tử.
Thế cho nên Đại Trường Thu mới nói là A Kiều cứu y, nên khi chia thịt y mới được cái má lợn biểu trưng cho phú quý.
Một việc làm tưởng chừng đơn giản nhưng chỉ cần dính hoàng gia vào đó là đủ khiến người ta ngẫm nghĩ tới vỡ đầu.
“ Trẫm vốn nhìn trúng Thạch Phần làm sư phó cho Hoàng trưởng tử, chỉ là không muốn tỷ tỷ không vui, mới gọi Công Tôn Hoằng.” Lưu Triệt ăn no đặt đũa xuống nói, chuyện Trường Bình tỏ thái độ rõ ràng như thế khác gì ép hắn, tới giờ vẫn làm hắn không thoải mái:
A Kiều bế Lam Điền chơi đùa:” Ai làm thái tử cuối cùng do bệ hạ quyết, cảnh cáo Trường Bình một chút, để tỷ ấy kiềm chế lại cũng không phải xấu. Đồng thời cho kẻ khác thấy bệ hạ thân thể cường kiện, nói chuyện lập thái tử còn quá sớm. Thêm nữa vị trí thái tử đâu dễ ngồi, nhớ năm xưa bệ hạ sống khổ thế nào, làm thái tử rồi sẽ là cái đích của muôn người.”
Lưu Triệt ăn dưa hấu hỏi:” Lam Điền hôm nay làm sao không chịu yên?”
A Kiều đặt khuê nữ xuống, phiền lòng nói:” Để Vân Lang trông một ngày thôi mà thành quen rồi, giờ không có chuồn chuồn chơi là nó không chịu an phận.”
Lưu Triệt tặc lưỡi:” Kỳ thực trẫm còn có ý để Vân Lang dạy Cư Nhi.”
“ Y sẽ dạy hư đấy.” A Kiều chỉ Lam Điền làm gương:
“ Chưa chắc, nghe nói khuê nữ và đệ tử của y tuy còn nhỏ mà biểu hiện rất ưu tú rồi.”
“ Bệ hạ cứ quyết, dù sao thì thiếp cũng khuyên can rồi đấy nhé.”
Lưu Triệt hừ một tiếng:” Nàng khuyên can bao giờ, rõ ràng là giật dây mới đúng.”
A Kiều ôm khuê nữ cười ngoặt ngoẽo, cũng không phủ nhận.