Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 654 - Q4 - Chương 108: Ác Mộng Của Lưu Cư. (1)

Q4 - Chương 108: Ác mộng của Lưu Cư. (1) Q4 - Chương 108: Ác mộng của Lưu Cư. (1)

Trước mặt Lưu Triệt, A Kiều có lẽ là người duy nhất có thể tự do thoải mái nói điều mình nghĩ, nên Lưu Triệt cũng nỗ lực duy trì loại quan hệ này. Còn Vệ hoàng hậu ở trên giường là mỹ nhân thơm tho, chỉ là sau khi sinh cho hắn ba nữ nhi, một nhi tử, thời gian dài không thể hầu hạ hoàng đế, Lưu Triệt vốn bạc tình, ân ái tự nhiên trở nên đạm bạc là tất nhiên.

Vì thế Vệ hoàng hậu càng sợ hãi, nếu Lưu Cư không thể thành thái tử, đó là đả kích vô cùng lớn với nàng.

Vệ hoàng hậu tất nhiên không ở trong Trường Môn cung, lúc này nàng ở biệt viện của Tào thị, nơi này tạm thời thành hành cung của nàng.

Biệt việt Tào Tương rất gần Vân thị trang tử, đứng trên lầu gác là có thể nhìn toàn cảnh nơi đó.

Lưu Cư yên tĩnh nằm trên giường gấm, ngủ ngon lành, chuyện xảy ra ngày hôm qua với đứa bé này không để lại mấy cảm giác với nó, chỉ nhớ mẹ khóc rất nhiều.

Vệ hoàng hậu ngồi thất thần bên nhi tử, đứa bé này là mạng sống của nàng.

“ Như Ảnh, nói với Hoàng thị, nếu bọn họ không được Vân thị tha thứ, ta sẽ hủy chúng trước khi Vân thị ra tay.” Trầm tư rất lâu Vệ hoàng hậu nói với cung nga bên cạnh:

Như Ảnh khom người nói:” Người mà lần trước Hoàng thị mượn dùng ...”

Vệ hoàng hậu hừ lạnh:” Trừ đi.”

Như Ảnh do dự nhưng không dám nói, khom người rời khỏi phòng ngủ hoàng hậu.

Sáng sớm hôm sau một đội bạch y nữ tử được hoạn quan áo bào đen hộ vệ rời khỏi biệt viện Tào thị, lên cổ đạo Thượng Lâm Uyên.

Một đoàn cung nữ áo sa trắng bay bay, bước trên mặt đất mà tưởng chừng lướt trên mây, tức thì biến thế giới thành tiên cảnh.

Vân Lang từ sáng đã đợi bên đại môn nghênh đón hoàng hậu, bên cạnh là Tống Kiều một thân cung trang long trọng, còn Tô Trĩ, mặc váy xanh nhiều lớp, thiếu tự nhiên ngó đông ngó tây.

Vân Âm há miệng ngủ gà ngủ gật, Hoắc Quang giống sư phụ, mặc thường phục màu lam nhỏ hơn một cỡ, đứng nghiêm, thấy Vân Âm ngủ gật thị bẹo má, để nó đứng lên.

Vân Lang phải thừa nhận nữ tử mỹ lệ mang thêm rèm che càng thần bí khơi gợi trí tưởng tượng, nhất là số lượng lớn nữa thì khiến người ta sinh cảm giác ở thiên đường nhân thế.

“ Sư huynh, bọn muội có cần đeo rèm che mặt không?” Tô Trĩ nhón chân nhìn về phía cổ đạo:

“ Hẳn là không cần, ta không thấy hộ vệ.”

Lần này Vệ hoàng hậu tới Vân thị, nhìn có vẻ là ân điển, nhưng phúc họa rất khó lường, mặc dù xưa nay hoàng hậu có tiếng hiền huệ, tin tức Vân Lang hay nghe được nhất chính là hoàng hậu bị A Kiều uy hiếp, chỉ biết ôm con khóc trong cung.

Nhưng y không dám xem thường một người tay trắng dựng nghiệp, Vệ hoàng hậu từ một ca cơ trong phủ Trường Bình có địa vị hôm nay không thể đơn thuần dựa vào dung mạo được.

Nhớ năm xưa A Kiều khí thế nhường nào, ngang ngược ra sao, vậy là phải chìm thuyền trước nữ tử yếu nhược này.

Kỳ quái nhất là A Kiều không có mấy ác cảm với Vệ Tử Phu, khi đắc thế trở lại không làm khó Vệ Tử Phu, thậm chí còn né tránh, làm người ta khó hiểu.

Có câu mây theo rồng, gió theo hổ, không biết rằng vị hoàng hậu này xuất hiện mang theo gì, nhưng chưa tới đã khiến Vân Lang tiến thoái lưỡng nan rồi.

Đội ngũ hoàng hậu đã tới gần, Vân Lang trước khi dẫn cả nhà lên đón, dặn lần cuối:” Hôm nay ngoài nông tang ra đừng nói chuyện khác.”

Tống Kiều gật đầu theo Vân Lang đi lên cổ đạo.

Lục này trên cổ đạo trừ hai đoàn người bọn họ ra không còn ai khác, con đường này thường ngày thương cổ qua lại bất tuyệt, bây giờ chẳng thấy một ai, chứng tỏ đã bị phong tỏa rồi.

Ở triều Hán, hoàng hậu không hề bị giam trong cung cấm không được gặp ai như triều đại sau, thế nhưng Vệ Tử Phu cực kỳ ít xuất cung, lần này đột nhiên xuất hiện ở nhân gian làm Vân Lang lo lắng trùng trùng.

Tối qua Hoàng thị lần nữa phái người tới, cực kỳ nhũn nhặn hi vọng hòa giải cùng Vân thị, thậm chí còn đưa ra điều kiện gần như tự sát là sẽ rút khỏi kinh doanh tơ lụa ở Trường An.

Thiếu giám phủ là biểu hiện cụ thể nhất quyền lực của hoàng hậu, mà thương cổ luôn có liên hệ chặt chẽ với hoàng hậu, Hoàng thị vốn có quan hệ sâu xa với hoàng gia càng không thể không giữ quan hệ chặt chẽ với hoàng hậu.

Chuyện xảy ra gấp gáp như thế, lại vừa vặn trước khi hoàng hậu giá lâm, dụng ý không nói cũng rõ.

Dẫn đầu bên phía đoàn người hoàng hậu là một đại trường thu trẻ tuổi, khí vũ hiên ngang, nếu không phải là cái cằm trơn nhẵn, âm sắc the thé thì người ta không thể liên hệ được với cái nghề hoạn quan. Đứng đó vẫy phất trần, động tác ưu mỹ, nụ cười rất có sức hút, cả Vân Lang cũng phải ghen tỵ.

Chẳng như Đại Trường Thu của Trường Môn cung, cười chẳng khác gì khóc, nụ cười chân chính của ông ta chỉ dành cho Hồng Tụ, người khác chỉ nhìn thấy nụ cười giống hình vẽ trên tranh vậy.

Hà Ngọc Thụ khi đối diện với ánh mắt của Vân Lang, nụ cười của hắn đã ấp ủ trong mắt, rồi cháy lên như đốm lửa, lan ra khuôn mặt, khiến nụ cười vô cùng ấm áp.

Cả hai chẳng có bất kỳ giao lưu nào khác đã thân thiết nắm tay nhau.

“ Sớm nghe danh Vân hầu, Hà Ngọc Thụ giờ mới được, thực sự là muộn rồi.”

Vân Lang cười rất tươi:” Nông tang là đại sự quốc gia, không khách khí mà nói, vừa vặn Vân thị am hiểu đạo này, sớm đã mong hoàng hậu giá lâm, để Vân thị có thể mượn uy danh hoàng hậu đem thuật nông tang truyền khắp thiên hạ, củng cố giang sơn.”

Hà Ngọc Thụ cười càng thêm ấm áp, cảm khái:” Rốt cuộc vẫn tới rồi, chỉ cần là chuyện tốt, bất kể lúc nào cũng không phải muộn.”

“ Lời này phải lắm.”

Nói xong hai người cùng bái kiến Vệ Tử Phu đứng trong ánh nắng.

Sương sớm đọng trên cỏ làm ướt váy Vệ Tử Phu, váy lụa trắng muốt có chỗ dính bùn, Vệ Tử Phu rõ ràng không để ý tới điểm này, khẽ nhấc khăn sa để lộ chiếc cằm tròn trịa, giọng êm ái:” Làm phiền Vĩnh An hầu rồi.”

“ Hoàng hậu giá lâm là vinh hạnh của Vân thị, hôm nay nhất định không làm hoàng hậu thất vọng.”

Vệ Tử Phu cười khẽ:” Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, đứa ngoại sinh không ra gì của ta có thể làm bằng hữu với hào kiệt đương thế, bản cung rất vui vẻ.”

Đợi Tống Kiều, Tô Trĩ, Hoắc Quang, Vân Âm tới bái kiến, Vệ Tử Phu nói một câu đơn giản:” Hoàng trưởng tử Lưu Cư.”

Lưu Cư đĩnh đạc đi lên một bước, vái thật sâu:” Cư bái kiến Vĩnh An hầu.”

Vân Lang vội vàng đáp lễ rất chính thức:” Ti nông tự Thiếu khanh Vân Lang bái kiến Cư hoàng tử.”

Vệ Tử Phu thở dài:” Bảy tuổi rồi chưa có phong quốc, làm Vân hầu chê cười rồi.”

“ Ngày xưa có một con chim ba năm không kêu, không bay, sau đó hót một tiếng kinh người, bay một cái vọt lên trời, hoàng hậu quá lo thôi.”

Vệ Tử Phu lắc đầu:” Cư Nhi bản tính ngu độn, sao so được với Sở trang vương.”

Vân Lang quan sát tướng mạo Lưu Cư:” Nhãn chính thì tâm bất tà, là thiếu niên lang rất tốt.”

“ Bản cung là một phụ nhân, tuy có ý phù trợ nông tang, rốt cuộc có tâm mà vô lực. Như Vân hầu nói, Cư Nhi tương lai sẽ là thiếu niên lang rất tốt, đó cũng là kỳ vọng của người làm mẹ.”

Vân Lang gật đầu phụ họa, vẫy tay gọi chiếc xe ngựa gọn nhẹ tới.

Vệ Tử Phu lên chiếc xe ngựa hai bánh đầu tiên, vẫy tay gọi Tống Kiều đi cùng.

Lưu Cư lên chiếc xe thứ hai, mời Hoắc Quang lên xe, không ngờ Vân Âm đã nhảy lên trước rồi, nó nhíu mày:” Ngươi là ai, bản hoàng tử không cho gọi ngươi.”

Vân Âm chưa sợ ai bao giờ, lớn tiếng nói:” Xe nhà ta, vì sao ta không được đi?”

Lưu Cư chưa bao giờ gặp ai vô lễ như thế, hoang mang nhìn mẫu thân, nhưng mẫu thân đã đi trước rồi.

Hoắc Quang vội vàng lên xe, kéo Vân Âm ngồi xuống:” Sư muội ta xưa nay nghịch ngợm, hoàng tử đừng trách.”

“ Muội nghịch ngợm bao giờ?” Vân Âm trừng trừng nhìn Lưu Cư:” Ngươi nói xem, ta có nghịch không?”

Bình Luận (0)
Comment