Hà Ngọc Thụ thấy ba đứa bé ầm ĩ, vậy mà Vân Lang chẳng hề có ý giáo huấn khuê nữ, ngược lại tươi cười đỡ tiểu thiếp lên xe ngựa, kinh ngạc muốn rớt cằm.
Đưa mắt tiễn Tô Trĩ khoan khoái đánh xe ngựa về nhà, Vân Lang mới quay sang mời Hà Ngọc Thụ:” Chúng ta nên đi thôi.”
Hà Ngọc Thụ ngần ngừ:” Vân hầu không ...”
Vân Lang xua tay:” Trẻ con ấy mà, kệ chúng đi, chúng ta vào uống ngụm trà trước, hôm nay sẽ bận rộn lắm đấy.”
Hà Ngọc Thụ nghiêm chỉnh nói:” Mục đích chuyến đi này của hoàng hậu là để Cư hoàng tử hiểu nông tang, sao để như thế được.”
Vân Lang lên xe ngựa cười dài:” Chuyết kinh sẽ giới thiệu chi tiết phương pháp nông tang cho hoàng hậu, còn Cư hoàng tử có liệt đồ phụ trách, về mỗ, tất nhiên giới thiệu cho Hà huynh.”
“ Sao dám chứ, Vân hầu nên ...”
“ Hà huynh, chuyện gì mới là nên? Ví như, vì sao huynh họ Hà, chuyện này mỗ tò mò lắm, nói chuyện này trước đi.”
Hà Ngọc Thụ lên xa nhưng mắt cứ nhìn hướng khác:” Vừa rồi có một con hổ đi về phía Cư hoàng tử.”
“ Con hổ đó cũng hay xuất hiện trước mặt bệ hạ, Hà huynh hẳn biết Vân thị ta có con hổ, nó ngoan lắm, không cần lo.”
Hà Ngọc Thụ hít sâu:” Cư hoàng tử có chuyện, Hà mỗ có Vân hầu bồi táng cũng không thiệt.”
“ Ha ha ha, hổ ở với người lâu cũng nhiễm chút tính người, nếu đủ lâu thì sẽ không khác gì người. Con hổ nhà ta không phải là thú nuôi, mà là huynh đệ ta đó, một thời gian dài là nó nuôi ta.”
“ Vân thị thật thú vị, hôm nay phải mở to mắt ra mới được.”
Xe ngựa đi vào trang tử, không dừng lại mà đi theo con đường nhỏ trải đá cuội tới thẳng hậu viện.
Tống Kiều tất nhiên đưa Vệ Tử Phu tới phòng tằm, ba đứa bé thì tới vườn quả, Vân Lang dẫn Hà Ngọc Thụ tới thẳng nơi nuôi gia súc.
Xe ngựa dừng lại bên chuồng lợn, mùi hôi thối mù trời khiến Hà Ngọc Thụ nhăn mặt bịt mũi:” Vân hầu, vì sao tới chỗ dơ dáy này?”
“ Vì chúng ta nói chuyện tương đối bẩn thỉu, thế nên tới đây nói cho khỏi bẩn lây nơi khác.”
Hà Ngọc Thụ không ngờ Vân Lang thẳng thắn như vậy:” Vân hầu muốn nói Hoàng thị sao?”
“ Hừ, Hoàng thị chẳng qua là tên thổ tài chủ quê mùa, không đáng để bản hầu bận tâm, ta chỉ muốn hỏi ngươi, vì sao dám dùng Tú Y sứ giả lên đầu Vân thị ta.”
Nếu là người không có đủ bản lĩnh, đối diện chất vấn trực tiếp thế này, ít nhiều lúng túng, Hà Ngọc Thụ đối đáp rất đàng hoàng:” Vì mỗ thực tò mò về Vân thị, thực sự quá mức tò mò về Vân hầu. Chỉ là càng thu thập được nhiều thông tin về ngài thì càng không biết đánh giá ngài thế nào, vì vậy mới phái người giám thị, dò xét, mong biết được bộ mặt thật của Vân hầu, ha ha ha, không ngờ bị ngài bắt được.”
Vân Lang nhảy xuống xe, vỗ lan can chuồng lợn:” Sau này muốn biết chuyện về ta thì cứ hỏi thẳng, không cần đoán, giữa người với người quan trọng nhất là thẳng thắn, nhiều chuyện hỏng là ở chỗ đoán đi đoán lại, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Hà Sầu Hữu vỗ đầu:” Mỗ cứ thấy trên người ngài có bí mật cực lớn không cho ai biết, kỹ xảo Vân thị đã chứng tỏ đứng đầu thiên hạ, ngài không giữ riêng mà đem độc môn bí kỹ truyền bá khắp thiên hạ, không phải khác thường sao?”
“ Vân hầu, mỗ không bao giờ tin thế gian có thánh nhân, ngài khảng khái với thiên hạ như vậy, rốt cuộc che dấu cái gì? Hay ngài muốn qua đó đạt được cái gì?”
Vân Lang tặc lưỡi:” Té ra vì Vân thị quá khảng khái thôi sao, thế nhân quả nhiên hoang đường, không tiếp nhận được người khác vô duyên vô cớ tốt với mình. Thế giới này không có gì đáng để bản hầu theo đuổi mà tốn công bày mưu tính kế tới mức thế, ngươi quá xem thường ta rồi. Giờ ta hỏi lại ngươi, vì sao ngươi họ Hà? Nãy giờ ngươi chưa trả lời ta.”
Người xuất chúng như Hà Ngọc Thụ, có nhiều đường đi, quy thuận quyền quý, cưới nữ nhi quyền quý, hoặc là tìm một quý nhân sở tích Long Dương cùng làm giấc mộng uyên ương cũng có thể hiểu được.
Chứ thiến vào hoàng cung là thiếu lý trí nhất.
Nếu như một thiếu niên như vậy mà không có ai thưởng thức, cuối cùng phải tổn hại thân thể, đoạn tử tuyệt tôn, dùng phương thức không danh dự đổi lấy cuộc sống tốt một chút, vậy tên này là thứ nghiệt chủng.
Giọng Hà Ngọc Thụ không thân thiện nữa, có chút khô khan:” Ta không biết, từ khi ta hiểu chuyện, ta đã họ Hà.”
“ Phụ thân ngươi họ Hà?”
Mặt Hà Ngọc Thụ nhợt nhạt, nắm chặt tay lại cố nén lửa giận:” Vân hầu có ý gì?”
Vân Lang tùy ý phất tay:” Không cần phải giận, nếu ngươi không phải đại trường thu của hoàng hậu thì đã bị ta chôn dưới phân lợn rồi. Chuyện Hoàng thị, các ngươi không định can dự nữa chứ gì, nếu thế thì ta ra tay được rồi, không biết bao người đang chảy nước dãi đợi tiến vào đất Thục đó, nếu ngươi có ý thì cứ tham gia, ta chia cho ngươi một miếng.”
Hà Ngọc Thụ cười lạnh:” Vừa rồi ngài còn sỉ nhục ta.”
“ Nhìn thoáng một chút, trừ ta ra, ai biết vừa rồi ngươi bị sỉ nhục, chuyện chính quan trọng hơn. Hoàng hậu nếu muốn kiếm cho hoàng tử một gốc lập thân, vậy loại nhà tham lam vô độ như Hoàng thị không phải lựa chọn tốt. Chỉ có loại thanh bạch, lại có bản lĩnh, ít dã tâm như ta mới là người giúp đỡ tốt nhất cho hoàng tử.”
“ Ngươi và Cư hoàng tử cùng chung vinh nhục, làm chuyện lớn phải không câu nệ tiểu tiết, đem toàn bộ tinh thần hiến cho người mình trung thành. Với biểu hiện vừa rồi của ngươi, tu dưỡng chưa đủ, chỉ có bề ngoài, chưa có thực chất.”
“ Hỉ nộ lộ ra mặt, vài câu nói của ta bị kích thích quên cả chủ tử của mình. Ngoài ta con hổ nhà ta chạy tới chỗ Cư hoàng tử, ngươi lại không theo ngay, chứng tỏ ngươi coi địa vị bản thân cao hơn hoàng tử, đó là đại kỵ của nô phó.”
Hà Ngọc Thụ đỏ mặt tía tai kiểm soát lý trí:” Mỗ vốn biết con hổ nhà ngài không hại người.”
“ Lại sai rồi, ngươi biết là một chuyện, ngươi không thể hiện ra là chuyện khác, ngươi không từng thời từng khác ở bên Cư hoàng tử, chứng tỏ ngươi không chuyên tâm làm đại trường thu, ta không thấy tương lai của ngươi đi xa được.”
Hà Ngọc Thụ nhìn Vân Lang rất lâu, cuối cùng cũng thở ra một hơi dài:” Ngài thật khác thường, khuê nữ của ngài rất may mắn, còn mỗ không may mắn như vậy, khi hiểu chuyện đã thân ở hoàng cung, biết mình mất cái gì, mình bỏ lỡ cái gì, nhưng chuyện tới đó, Hà mỗ đâu còn đường lựa chọn. Thôi, chuyện quá khứ không nói nữa, ngài nói ngài sắp đối phó với Hoàng thị đất thục, mỗ cho rằng, Cư hoàng tử nên có nửa gia tài Hoàng thị.”
Vân Lang lắc đầu:” Không được, lỗ rồi.”
“ Lỗ?” Hà Ngọc Thụ vô cùng kinh ngạc:
“ Đừng nhìn ta như thế, Hoàng thị bị diệt là tất nhiên, nhưng những công tượng, bách tính dựa vào Hoàng thị mà sống thì không thể tổn hại. Xử lý Hoàng thị chẳng qua là quá trình tái phân phối tài phú thôi, muốn bình an quá độ thì chúng ta chỉ có thể lấy tài phú Hoàng thị sáng tạo ra, mà không được đụng tới gốc tài phú của Hoàng thị.”
“ Cư hoàng tử muốn lấy nhiều tài phú thế để làm gì, để nó nằm trong kho mốc meo à, đó là hành vi không thể tha thứ.”
Hà Ngọc Thụ nhíu mày:” Ý Vân hầu là muốn Cư hoàng tử kinh doanh số tài phú này?”
“ Nếu Cư hoàng tử tương lai muốn có thành tựu lớn hơn, phải đi con đường kinh doanh tài phú. Chiến tranh ở thời đại bệ hạ đã đánh gần hết rồi, tương lai bách tính nên nghỉ ngơi, khôi phục sinh cơ, đó mới là hướng đi chính xác nhất.”
Hà Ngọc Thụ lại lần nữa nhìn đám lợn béo ụt ịt trong chuồng, không thoải mái nói:” Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi.”
Vân Lang thở dài:” Nói chuyện nông tang thì khó tránh khói phân bón, muốn sạch sẽ thì không thể làm tốt nông tang. Cư hoàng tử tuy thân phận cao quý, nhưng ở đạo nông tang không có thân phận sang hèn, thứ này là gốc quốc gia. Cư hoàng tử nên quên chuyện thành thái tử đi, bảy tám tuổi không nên suy nghĩ quá nhiều, một lòng cầu học, tìm hiểu nông tang, tránh xa triều chính mới là đúng.”
Hà Ngọc Thụ bỏ tay bịt mũi xuống, mặt nhăn nhó:” Những lời này Vân hầu nên khuyên gián trước mặt hoàng hậu mới được.”
“ Không, vì Vân thị không tham dự vào chuyện lập trữ của hoàng gia, đó là chuyện của bệ hạ, ai can thiệp vào là chết. Điều duy nhất nên làm là, chuẩn bị tốt cho Cư hoàng tử, đợi bệ hạ điểm danh ...”
Hà Ngọc Thụ không hề biết rằng buổi nói chuyện kỳ lạ hôm nay không phải là lời qua loa có lệ của Vân Lang, mà là chân thực kiến nghị.
Nói thật, Vân Lang thương hại đứa con này của Lưu Triệt, vì nó chết quá oan ức, vì một vụ án vu cổ, vì những lời dối trà mà chết một nửa hoàng tộc, một nửa huân quý, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.
(*) Vụ án vu cổ trứ danh nhà Hán, lúc đó Lưu Triệt già rồi nên rất hồ đồ bạo ngược, rất tin vào quỷ thần, vợ tể tướng dùng vu cổ bị phát hiện, cả nhà chết, Lưu Triệt sai người điều tra sâu hơn. Qua điều tra có mâu thuẫn với Lưu Cư nên vu cho Lưu Cư làm, Lưu Cư sợ nên chiếm cứ thành Trường An phản kháng.
Đánh nhau với Lưu Triệt tất nhiên là chỉ có đường chết, Vệ hoàng hậu cũng tự sát, toàn bộ Vệ thị bị chém, nói chung giết luôn mạch thái tử.
Nhục nhất là không lâu sau Lưu Triệt biết bị lửa, lại giết thêm một chập nữa.
Nhà Hán mà không có Hoắc Quang coi như lụi bại luôn rồi.