Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 656 - Q4 - Chương 110: Ai Tệ Hơn Ai?

Q4 - Chương 110: Ai tệ hơn ai? Q4 - Chương 110: Ai tệ hơn ai?

Khi được Hoắc Quang run run đỡ đứng lên lưng con hổ hái một chùm nho chín, Lưu Cư đã cảm thấy mình là vua của thế giới này.

Nó chưa bao giờ vui vẻ như thế, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thứ kỳ lạ như hôm nay.

Được Hoắc Quang, Vân Âm, Đại Vương dẫn dắt, một thế giới hoàn toàn mới mở ra trước mắt nó.

Thì ra không cần trâu kéo mà cối vẫn xoay, thì ra mỳ mình ăn là do bột xay ra. Thì ra dưa hấu mọc trên mặt đất, thì ra hổ không ăn thịt người, còn vô cùng đáng yêu … quá nhiều thứ nó chưa từng nghe nói tới.

Khi mặt trời lặn, Lưu Cư đứng bên cạnh mẫu thân chuẩn bị rời Vân thị.

Vân Lang lần nữa dẫn cả nhà ra cửa tiễn chân.

Vệ Tử Phu nhìn nhi tử quyến luyến không muốn đi, xoa đầu nó nói với Vân Lang tươi cười tiễn chân:” Hôm nay bản cung đúng là mở rộng tầm mắt.”

Vân Lang chắp tay:” Hôm nay hoàng hậu thấy chỉ là một sợi lông của con trâu, Cư hoàng tử thấy chỉ bóng mây trên mặt nước, người có thu hoạch lớn là đại trường thu.”

Vệ Tử Phu ngạc nhiên lắm, không rõ Vân Lang hôm nay nói chuyện gì với Hà Ngọc Thụ, nhất định trở về phải hỏi cho rõ.

“ Một hạt giống có thể mọc lên thành đại thụ chọc trời, một quả trứng cá có thể lớn thành cá nặng ngàn cân, đều cần một quá trình. Một cái nhìn liếc qua mà thấy được kết quả là không thể nào, muốn hiểu được đạo nông tang thì cần phải tới Vân thị vài lần nữa.”

Điều này đúng ý Vệ Tử Phu:” Được sao?”

Vân Lang chỉ đại môn Vân thị phía sau:” Sau này hoàng hậu và Cư hoàng tử muốn tới Vân thị lúc nào cũng được, đại môn Vân thị luôn mở rộng với điện hạ.”

Vệ Tử Phu uyển chuyển đáp lễ:” Nếu vậy sau này còn thỉnh giáo Vân hầu.”

Vân Lang mỉm cười tiễn chân mẹ con hoàng hậu lên xe.

Đợi đoàn người hoàng hậu đi lên đường lớn rồi, Hoắc Quang đột nhiên nói:” Sư phụ con không thích Cư hoàng tử.”

Vân Lang bợp gáy nó một phát:” Đã không thích thì làm ra cái vẻ quyến luyến buồn nôn đó làm cái gì?”

“ Nó là hoàng tử, con không thích nó, nhưng không thể không kính nó, sư phụ hay nói phải có lòng kính úy với trời cao mà, hoàng đế là thiên tử, hoàng trưởng tử là con hoàng đế, là con hy ngưu tế thiên ...”

Vân Lang bợp Hoắc Quang cái nữa:” Đồ ngốc, chuyện này phải dấu trong lòng, lĩnh ngộ là được, ngàn vạn lần đừng nói ra, tuy con nói không sai chút nào, nhưng chúng ta phải có lòng thương xót người đời, không nên phá vỡ chút tự tin giả dối ấy của họ.”

“ Đệ tử hiểu rồi.” Hoắc Quang nhăn nhó:

“ Đã hiểu rồi thì lần sau Lưu Cư tới định đối xử với nó ra sao.”

“ Dẫn dụ nó hứng thú với nông tang, sau đó dạy nó trồng trọt.”

“ Sau đó.” Vân Lang gật gù:

“ Dùng thật nhiều chuyện không thể tin được chứng minh cho nó thấy lời con là chính xác, để nó nghĩ con không bao giờ nói sai.”

Vân Lang toát mồ hôi:” Rồi sau đó nữa.”

Cái mặt nơn nớt của Hoắc Quang bừng bừng phấn khích:” Thương xót nó, bảo vệ nó, cuối cùng điều khiển nó.”

Vân Lang suýt ngã, đã biết đây là thứ yêu nghiệt rồi vẫn luôn bị nó làm bất ngờ, ngồi xuống xoa cái đầu tròn, cân nhắc một lúc nói:” Chúng ta không điều khiển ai hết, chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể nói giúp đỡ thôi, điều này nhất định phải nhớ kỹ đấy.”

Hoắc Quang sáng mắt như ngộ được tâm đắc lớn lao:” Ồ, đệ tử hiểu rồi, thương xót nó, bảo vệ nó, cuối cùng là giúp đỡ nó.”

“ Thế mới đúng, hôm nay con biểu hiện rất tốt, tối được ăn thêm một cái đùi gà.”

Hoắc Quang chưa gì đã muốn chảy nước dãi, cái miệng cười toét ra:” Con muốn cái to nhất.”

“ Được, được, có gì khó đâu.”

Vân Lang cười ha hả, cũng không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của Hoắc Quang, có Vân Âm ở đây, bao giờ mới tới lượt nó có cái đùi gà to nhất. Vân Âm thấy hai người họ cười cũng nhe cái răng sún cười theo, dù nó chả hiểu cha mình cười cái gì.

Vệ Tử Phu trầm tư nhìn Vân thị hoàn toàn không giống bất kỳ nơi nào từng thấy ở Đại Hán khuất dần dưới ánh chiều tà, lòng vẫn còn nguyên cảm xúc, nhiều chuyện nếu chỉ nghe nàng sẽ nói hoang đường đã thực sự xảy ra trước mắt.

Rất lâu nàng mới hỏi Lưu Cư ủ rũ dựa vào người mình:” Con thích Vân thị lắm sao?”

Lưu Cư gật đầu ngay:” Vân thị rất vui, có rất nhiều thứ hoàng cung không có, hài nhi đi chơi một buổi, chưa bao giờ vui như thế.”

“ Thế còn muốn tới nữa không?”

“ Có.” Lưu Cư vừa phấn chân lên một chút, rồi ủi xìu:” Nhưng Vân thị đại nữ bá đạo lắm, con không thích nó. Quả nho ngon nhất bị nó ăn, chỗ ngon nhất trong quả dưa bị nó lấy, chơi trốn tìm trong rừng hạnh, toàn bắt con đi tìm, ngồi trên lưng hổ nó ngồi ở bụng, con ngồi sau, bị xương hổ nhô lên đâm vào mông ...”

“ Ghét nhất là nó vô lý, nhưng lại hung dữ bắt con phải thừa nhận nó nói có lý.”

Vệ Tử Phu không quan tâm tới Vân Âm, nha đầu đó xuất thân không được đàng hoàng, vuốt ve má non mịn của nhi tử:” Con chỉ nhắc tới Vân Âm, sao không nói tới Hoắc Quang là vì sao? Không phải đã dặn con đó là đệ đệ của Phiêu kỵ tướng quân, cần kết bạn với nó sao?”

“ Con muốn làm hảo hữu với Hoắc Quang.” Lưu Cư nói rất dứt khoát:

“ Nó có gì đặc biệt?”

Lưu Cư ngẫm nghĩ:” Ở bên cạnh nó, con thấy rất vui ạ.”

“ Nếu đã như thế phải ở cùng thật tốt với Hoắc Quang, rồi sau đó học giá ngự nó, cuối cùng để nó biến thành cánh tay giúp đỡ con, hiểu chưa?”

Lưu Cư liên tục gật đầu, ôm tay mẫu thân:” Mai con lại muốn tới Vân thị, mong mẫu thân cho phép.”

Vệ Tử Phu dịu dàng nói:” Thích đi thì đi, nếu được thì tới cả Trường Môn cung xem, không được coi mình là hoàng trưởng tử, coi mình giống như Hoắc Quang, Vân Âm thôi.”

Lưu Cư rối rít vâng dạ.

Lưu Triệt phê duyệt xong bản tấu chương cuối cùng, đặt cuộn giấy sang bên, day mi tâm. Không biết nên vui hay buồn, trước kia tấu chương viết trên thẻ trúc, nên quan viên cố gắng viết ngắn gọn hết mức có thể, nội dung cũng không nhiều, đôi khi còn cần hắn ấn chứng với tin từ Tú Y sứ giả mới suy luận hết.

Giờ khác hẳn, đám quan viên đó cứ như sợ hoàng đế không biết mình biết văn chương, câu chữ cố gắng viết thật hoa lệ, nội dung dông dài, đọc mãi mới thấy trọng điểm.

Vươn mình một cái cho đỡ mệt mỏi, Lưu Triệt hỏi:” Hoàng hậu về Tào thị chưa?”

A Kiều ngồi thêu thùa bên cạnh đáp:” Đã về một tuần hương rồi.”

Lưu Triệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đã sắp tối, cười:” Chà, ở lại thật là lâu.”

A Kiều cắn đứt sợi tơ:” Vân thị có nhiều thứ để xem lắm, bọn họ về sớm như vậy chẳng xem được là bao.”

“ Vậy Hà Ngọc Thụ thì sao?”

“ Hắn bị Vân Lang kéo tới bên chuồng lợn nói chuyện, không biết nói chuyện gì mà hắn tức giận lắm, bóp gãy cả lan can chuồng lợn.”

Lưu Triệt cười lớn:” Chuồng lợn à? Ha ha ha, xem ra là lời không thể cho ai nghe, có điều trẫm sớm biết thôi, nàng thấy trẫm đồng ý để hoàng hậu tới Vân thị là đúng hay sai?”

“ Bất kể Vệ thị có ý gì khi tới Vân Lang thì cũng không ăn thua đâu, y là người thích làm việc chứ không thích tham dự tranh giành đấu đá.” A Kiều nhíu mày:” Nhưng Cư Nhi ... Thiếp nghĩ không nên để nó tới Vân thị, Vân Lang khác với toàn bộ những người khác ở Đại Hán, Cư Nhi khi tâm trí chưa ổn định không nên tiếp xúc nhiều với y, nếu không khó khánh khỏi sinh ra sự sùng bái ...”

Lưu Triệt nhìn A Kiều một lúc rồi mỉm cười xua tay:” Chuyện đó không lo, Vân Lang sẽ biết trẫm muốn để Cư Nhi nhìn thấy cái gì, y thông minh như thế, càng không vượt giới hạn dù chỉ nửa bước … nói ra, người khiến trẫm yên tâm nhất chính là y.”

Bình Luận (0)
Comment